Chương 640: Dã Thú - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 640: Dã Thú
Nhìn kỹ thì không biết con rắn nhỏ diễm lệ kia đã chiếm cứ cổ của Tiền Dung Chỉ từ lúc nào. Ký sinh vậy bảo vệ ký chủ, phương thức bảo hộ của nó đương nhiên là để cho đối phương nếm trải đau khổ giống vậy một chút.
Ngay khi khổ hình địa ngục được giáng xuống, yêu khí của yêu thú hoàn toàn rơi vào trạng thái tán loạn, đến cả việc kéo căng cơ thể nó cũng không làm được, làn da dày dặn của nó cũng bị hàm răng của nàng cắn phá từng chút một. Dòng máu tanh mặn chảy vào miệng nàng, nàng như một con quỷ hút máu há to miệng mà nuốt lấy, dùng máu bổ máu.
Thức ăn chuẩn bị trong bách bảo nang sớm đã dùng hết, cũng may trên người nàng có mùi máu tươi nên đã dẫn dụ khá nhiều dã thú, nàng hay dùng biện pháp này để ăn sạch chúng nó, dùng để bổ sung năng lượng.
Uống no máu cũng đã khôi phục được chút thể lực, nàng rạch bụng yêu thú lấy ra một viên yêu đan trong suốt lớn bằng hạt gạo, nàng lập tức nuốt xuống sau đó cố gắng ngồi thiền.
Vừa hay thuộc tính của nội đan hợp với nàng, xem như may mắn trời ban, chân khí xa cách đã lâu cuối cùng cũng xuất hiện như khí hải, dưới sự thúc dục của chân khí, vết thương trên người nàng cũng nhanh chóng khép lại.
Tiền Dung Chỉ chợt thấy choáng váng, nàng sờ trán mình, đang nóng ran lên, nàng sống trong môi trường rừng cây tậm rạp lại mất đi chân khí đã lâu nên đây đã là lần thứ ba đau ốm rồi.
Nàng biết nàng phải rời khỏi nơi này, nàng phải đến một nơi có hoàn cảnh tốt hơn để tu dưỡng, nếu không thì nàng sẽ bỏ mạng ở đây mất. Nếu dẫn dụ đến yêu thú mạnh hơn nữa trước khi bị đau khổ chiếm cứ, nó nhất định sẽ một phát ngoạm đứt cổ nàng.
Nàng liếc nhìn thi thể con yêu thú đã bị phanh bụng kia một cái, trước khi đi ăn hết nó trước đã, như vậy cũng dự trữ đủ thể lực.
Trời sáng rồi lại tối nhưng dường như trong sơn động tối om này không tồn tại khái niệm năm tháng chuyển dời.
Lý Thanh Sơn cùng Tiểu An chỉ mất mấy canh giờ đã có thể chạy đến một thôn trang nhỏ bên cạnh rừng sâu, quả nhiên đã có thôn dân nghe ngóng được tung tích của nàng, bộ pháp cuối cùng đã kéo dài tới cánh rừng này.
Gióng trông khua chiêng, cố ý để lộ hành tung như vậy hiển nhiên là nàng cố tình đi vào,
Lúc này Lý Thanh Sơn cùng Tiểu An đang đứng trước bìa rừng, thế giới sâu thẳm trong kia như kéo dài nghìn dặm, tìm người trong rừng rậm sinh trưởng tươi tốt này quả thực không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng với Lý Thanh Sơn thì cũng không quá khó khăn, hắn khá quen thuộc với khí tức của nữ nhân kia.
Đương lúc hắn đang dùng tốc độ di chuyển cực nhanh để mở rộng lưới tìm kiếm thì mùi máu tươi tanh nồng kia cũng đã hấp dẫn sự chú ý của hắn. Hắn vén tấm màn che từ dây leo lên, phát hiện một con quái vật đang ghé vào bụng dã thú mà cắn nuốt nội tạng.
Khí tức quen thuộc kia xuyên quan mùi máu tanh nồng mà truyền đến, hắn như không tin vào hai mắt mình:
“Tiền Dung Chỉ?”
Con ‘quái vật’ kia cũng ngẩng đầu lên, trông thấy Lý Thanh Sơn thì lộ vẻ bất ngờ, còn có nụ cười dữ tợn, giọng nàng suy yếu:
“Ngươi đến rồi.”
Cứ như nàng đang an ổn ngồi trong nhà gặp được bạn tốt cách xa bao lâu đến thăm hỏi, chứ không phải trong cơn tuyệt vọng nhìn thấy cứu tinh.
Lý Thanh Sơn chưa nói lời nào, hắn chỉ lấy ra một bình đan dược, cảnh tượng trước mắt khiến hắn thấy vô cùng thê thảm, không ngừ Bạch Liên giáo lại hung tàn đến độ này.
Tiền Dung Chỉ thấy Tiểu An phía sau lưng hắn thì như thấy mất thể diện, nàng vội co mình lại, độc xà chiếm cứ trên người nàng cũng yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Lý Thanh Sơn muốn bóp miệng nàng ra để nhét đan dược vào.
“Đừng đυ.ng vào ta.”
Bản năng bảo vệ ký chủ của kẻ ký sinh cũng sẽ hông thay đổi theo ý chí của ký chủ, lúc này, bất kỳ kẻ nào muốn chạm vào nàng đều phải nếm trải đau đớn từ địa ngục.
Linh Quy Trấn Hải. Lý Thanh Sơn vội rút tay về, kinh ngạc nhìn tay mình, chỉ thấy bên trên không tổn hại, cơ thể cũng không có dị trạng, nỗi đau đớn vừa rồi cứ như mộng ảo vậy.
Lúc này, đôi bàn tay nhỏ bé non nớt cũng bắt lấy tay nàng.
“Tiểu An.”
Lý Thanh Sơn và Tiền Dung Chỉ đồng thời lên tiếng.
Trên mặt Tiểu An cũng không lộ vẻ gì đau khổ.
Rắn địa ngục có thể đến đây để trừng phạt người sống cũng có thể trừng phạt người chết ở địa ngục, nhưng Tiểu An vừa không phải người sống cũng chẳng phải người chết.
Một luồng ấm áp truyền đến từ tay, Tiền Dung Chỉ trông thấy trên người Tiểu An ánh lên Phật quang kim sắc, sau đó dọc theo hai tay mà vươn đến cơ thể nàng, cả người nàng được phủ trong Phật quang kim sắc.
Vết thương trên người dần khép lại, sau đó những vết thương nông sâu dữ tợn này cũng dần mờ đi, đây đã không còn là công hiệu của Phật hiệu nữa rồi, mà chính là lực lượng đến từ Chu Nhan Bạch Cốt Đạo, dường như dung nhan của nàng còn kiều diễm hơn trước.
Tiểu An buông tay rồi lùi về bên cạnh Lý Thanh Sơn, Tiền Dung Chỉ nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn.”
Nàng hỏi Lý Thanh Sơn:
“Ngươi có nước không?”
Lý Thanh Sơn vươn một ngón tay, một dòng nước như rồng cuốn xoay quanh thân nàng, tẩy đi quần áo dơ bẩn rách rưới, hoá thành một làn khói nhẹ tiêu tán, để lộ ra một phần cơ thể mềm mại trần như nhộng với làn da trắng nõn.