Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 641 - Chương 641: Trở Về

Chương 641: Trở Về - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 641: Trở Về


Lý Thanh Sơn vốn là một người rất mãnh liệt nhưng mỗi khi đứng trước mặt nữ nhân này thì đều cảm thấy tâm lặng như nước, mặc dù vào lúc này thì cũng vậy, thậm chí hắn còn không muốn rời mắt.

Tiền Dung Chỉ cũng vậy, nàng lấy một bộ trang phục từ trong bách bảo nang ra mặc lên người, lúc vươn tay xỏ chân cũng cực kỳ tự nhiên, không có ý cám dỗ nhưng cũng không kiêng kị.

Cứ như hắn không coi nàng là nữ nhân, nàng không coi hắn là nam nhân vậy.

Lý Thanh Sơn:

“Xem ra ngươi đã chịu khá nhiều khổ cực nhỉ.”

“Ngươi muốn biết sao?”

Tiền Dung Chỉ mặc xong quần áo thì vuốt mái tóc dài trước gương.

“Nói nghe xem nào.”

Quả thực Lý Thanh Sơn có chút tò mò.

Tiền Dung Chỉ bèn thuận miệng kể lại những chuyện trong thời gian qua, nàng còn thoải mái như đang kể chuyện của người khác vậy.

Lý Thanh Sơn nghe xong thì trong lòng phát lạnh, hắn hỏi:

“Ngươi muốn giải cổ này thế nào?”

Tiền Dung Chỉ nói:

“Không có cách giải, cũng không cần giải, chỉ cần ta có thể buông bỏ nhục nhã cùng thù hận thì nó tự khắc không thể tra tấn ta nữa.”

Độc xà địa ngục vốn chỉ dùng để tra tấn những kẻ trơ tráo làm xằng làm bậy, vì si hận mà tạo nghiệp quả vô biên. Nhưng mục đích không phải là trừng phạt, mà để phạm nhân giác ngộ được những lỗi lầm mình đã phạm trong địa ngục, cuối cùng tự mình chuộc tội và giải thoát mới xem như ngã Phật từ bi.

Lý Thanh Sơn cười nhạo nói:

“Ngươi làm được sao?”

Tiền Dung Chỉ cũng cười nói:

“Đương nhiên là không làm được, ta sẽ không cảm thấy hổ thẹn vì bất kỳ chuyện gì hết, ta hận mọi người trên đời.”

Độc xà lập tức vui vẻ, nàng quỳ rạp xuống đất, mười ngón tay cắm sâu vào đất đá, cười trên mặt cũng vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo lại càng trở nên rực rỡ. Bị giam hãm trong địa ngục tù túng, người trầm luân trong đau khổ, viễn viễn không biết hối cải.



Thấy dáng vẻ này của nàng, không hiểu sao Lý Thanh Sơn thầm nổi lên sát ý, tuy thương thế của nàng đã khôi phục, lại trở về là Tiền Dung Chỉ xinh đẹp nhưng sao hắn lại cảm thấy như vậy càng khác người hơn là ‘quái vật’ vừa thấy ban nãy, hắn thản nhiên nói:

“Cũng gồm cả ta à?”

Tiền Dung Chỉ nói:

“Ngươi là người sao?”

Lý Thanh Sơn hơi ngạc nhiên, rồi khinh thường nói:

“Chỉ cần sống vui vẻ, có phải người hay không đâu có quan trong? Vốn dĩ ta cũng không để ý mấy chuyện vặt vãnh của ngươi nhưng Tiểu An lại bói ra một đường sống cho nươi nên mới chạy đến đây một chuyến.”

Tiền Dung Chỉ nhìn Tiểu An một cái, từ đầu chí cuối, Tiểu An vẫn như mọi người, không để lộ biểu tình gì.

Tiền Dung Chỉ cười nói:

“Mấy thứ đặt ở chỗ ngươi coi như là báo đáp của ta đi.”

Lý Thanh Sơn cưỡi mây đạp gió đưa “Vật phẩm nhiệm vụ” về Thanh Hà phủ thành.

Khi Tiền Dung Chỉ bình yên vô sự đứng trước mặt Hàn Quỳnh Chi thì Hàn Quỳnh Chi cũng bất ngờ vô cùng, biết nàng đυ.ng phải Bạch Liên thánh mẫu rồi bản thân bị trọng thương mà vẫn luôn tu dưỡng trong rừng sâu thì cười nói:

“Mệnh của cô gái nhỏ ngươi đây đúng là không tồi, làm ta còn lo lắng cho người.”

Vai diễn mà Tiền Dung Chỉ phải đóng trong lần thảo phạt Bạch Liên giáo trước đây là gì đến Hàn Quỳnh Chi cũng không biết.

“Cảm ơn Nhị sư tỷ đã quan tâm.”

Tiền Dung Chỉ quy củ nói, còn nói về mệnh không tệ?

Có thể nói rằng từ sau khi nhận được trị liệu của Tiểu An thì mặt tốt của độc xà địa ngục này cũng dần lộ ra, đau đớn qua đi, một lối suy nghĩ vô cùng trấn tĩnh sẽ xuất hiện, dường như cả thân thể cùng linh hồn đều có chút biến hoá.
Sự trở về của Tiền Dung Chỉ khiến Ưng Lang Vệ náo loạn một hồi. Nàng đã sửa lại phong phạm mạnh vì gạo bạo vì tiền thường ngày mà khoé léo từ chối phong yến của Hàn Quỳnh Chi.

Trong ba tháng này, tuy nàng với con độc xà quấn thân kia đã có chút cảm ứng có tả, nàng có thể hơi khống chế được thời gian chịu hình, nhưng phải tiêu tốn rất nhiều thời gian để thích nghi. Cuối cùng con đường tương lại lại quay về tay nàng thêm một lần nữa.

Nàng một mình trở về viện, một bóng dáng quen thuộc đã đứng trước cửa, Tiền Dung Chỉ kinh ngạc nói:

“Tiểu Thiên, sao ngươi lại ở trong này?”

Vẻ mặt Sở Thiên niềm nở nói:

“Ta nghe nói ngươi đã trở lại, mấy ngày nay ngươi đã đi đâu vậy, ta lo cho ngươi lắm, có mấy lần đều muốn đi tìm ngươi.”

Đáng tiếc hắn chưa đi lần nào hết, với kết quả như vậy, Tiền Dung Chỉ cũng chẳng thấy ngạc nhiên, không phải vì hắn không đủ chân thành với nàng, nàng còn tự tin vào thủ đoạn của mình lắm, chỉ là đối với một số người thì không có gì có thể trân quý bằng tính mạng của mình.
Đối mặt với bàn tay đang vươn đến của Sở Thiên, mắt nàng sáng lên, nếu bây giờ cầm lấy cánh tay này, cho dù hắn có là thiên tài gì đi chăng nữa cũng phải quỳ gối xin tha với nàng, bất luận còn át chủ bài nào cũng có thể ép hỏi ra.

Nhưng nàng vẫn hơi do dự, cuối cùng vẫn rụt tay về, hiện giờ Sở Thiên là thiên tài được khắp nơi quan tâm, nếu hắn chết không minh bạch nhất định sẽ khiến Bách Gia chấn động, trong thời điểm này thì vẫn không nên gây chuyện thì tốt hơn, dù sao cũng đã là vật trong tay nàng rồi.

Trong lòng nàng bật lên một loại vui sướиɠ khó tả, tuy nàng mới chỉ là luyện khí tầng sáu nhưng lại có loại độc trí mạng tổn thương được kẻ gọi là thiên tài này.

Bình Luận (0)
Comment