Chương 642: Tiếc - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 642: Tiếc
Trên mặt Sở Thiên thất vọng nhưng trong lòng hổ thẹn nên cũng không nói gì, nghe nàng được Lý Thanh Sơn đưa về thì trong lòng bực bội khó chịu, sao chỗ nào cũng có mặt tên kia vậy.
Lúc Tiền Dung Chỉ ‘vô ý’ nói nàng tổn thất bách bảo nang trong khi làm nhiệm vụ, lo cho tu hành tới này, Sở Thiên lập tức hào phóng lấy ra rất nhiều đan dược cùng linh thạch.
Tiền Dung Chỉ từ chối một phen cuối cùng nhận lấy:
“Cảm ơn người, Tiểu Thiên, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi.”
Sở Thiên say mê nhìn gương mặt nàng, cảm thấy nàng còn kiều mị động lòng người hơn trước đây.
Một tiếng ho khẽ vang lên, Ngô Cấn đi ra từ trong bóng tối, hắn cũng từng muốn đi tìm nàng chỉ nhưng bản thân là quý tử của gia tộc đương nhiên không thể lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa được, sau khi tới được cánh rừng chỗ Bạch Liên thánh mẫu thường lui tới, kết cục của nàng là bỏ mạng không còn gì nghi ngờ, tâm đã lạnh nhạt nhưng lại nghe nàng về rồi, hắn vội tới gặp, chào hỏi có phần mất tự nhiên.
Tiền Dung Chỉ nhìn Sở Thiên một cái rồi cười nói:
“Ngô ca, ngươi đến rồi à.”
Ngô Cấn không thấy nàng có ý trách móc thì trong lòng lại xấu hổ, nghe nàng nói đã đánh mất bách bảo nang cũng vội tặng nàng một chút linh thạch cùng đan dược, thân phận là đệ tử thế gia nên hắn cũng khá dư dả mấy thứ này, còn giàu có hơn Hàn Quỳnh Chi nhiều.
Sở Thiên ghen tuông nói vài câu, cuối cùng hai người tan rã trong không vui.
Tiền Dung Chỉ thở dài thật mạnh, thức ăn đến miệng rồi còn không thể nuốt vào được, đúng là có chút tiếc nuối, nếu thế giới này hỗn loạn một chút thì tốt rồi, loạn đến độ chết một đám người cũng không ai để ý.
Mặc dù Tiền Dung Chỉ không cả nhân vật quan trọng gì nhưng quan hệ ở Bách Gia Kinh Viện cũng rất tốt, vài hôm sau đó cũng có nhiều người đến nhà thăm hỏi, không chỉ có Pháp gia mà còn có rất nhiều đệ tử ở các nhà khác, mà cũng chẳng có người nào đến tay không, thế nên bách bảo nang của nàng lại phồng lên rồi.
Mọi người đều nói từ sau khi trở về, khí chất của Tiền sư muội thay đổi rất nhiều, càng ngày càng xinh đẹp động lòng người. Chẳng qua không một ai biết rằng mỗi đêm dài vắng người là lúc nàng phải tự khoá toàn thân lại, mở ra hành trinh địa ngục theo lệ.
Dưới sự bồi bổ của đau khổ, độc xà xinh đẹp như cầu vông đang dần sinh trưởng.
Hạ đi thu đến, Lý Thanh Sơn tỉnh lại trong trúc hiên tiểu lâu, chân khí trong cơ thể đã dần đạt tới đỉnh luyện khí bảy tầng, không bao lâu nữa là có thể đột phá.
Trông thấy Tiểu An đang trợn tròn mắt nhìn hắn, Lý Thanh Sơn bật cười:
“Đừng trợn mắt nữa, nhanh chủ trì khoá học sớm đi, nếu không sư phụ ngươi lại đến nhắc ta đấy.”
Từ sau khi pháp hội Phật gia, khoá học sớm của Vô Lậu Tự đều do nàng chủ trì, sau đó phân phó công việc một ngày cho các đệ tử Phật gia. Đương nhiên chuyện này là do Nhất Niệm đại sư sắp xếp cho nàng, hơn nữa cũng vốn là công việc của đệ tử dẫn đầu, nàng cũng không tiện từ chối, hơn nữa còn được hời, nàng đã lấy được rất nhiều đan dược từ chỗ Nhất Niệm đại sư cho Lý Thanh Sơn.
Đương nhiên Lý Thanh Sơn cũng không dùng nàng như lao động trẻ em, tu hành thần thông cấp cao như Chu Nhan Bạch Cốt Đạo thì nặng nhất là tâm tính tu vi, thứ này không phải chỉ đọc mấy cuốn kinh Phật, mở pháp hội một hồi là có thể giải quyết được, cần phải tích luỹ dần dần trong đời sống thường nhật, nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Bồ Đề.
Lý Thanh Sơn cũng quen ở chung với nàng rồi, cũng có chút luyến tiếc, nhưng cứ coi chuyện này như đưa con trẻ đến trường đi. Dùng thân phận đệ tử đứng đầu mà tiếp xúc với người và việc nhiều một chút, chắc chắn có lợi cho tu vi tương lai của nàng.
Tiểu An đi rồi, Lý Thanh Sơn ngồi một lát, không tu hành cũng không tập võ chỉ để đầu óc trống rỗng, không nghĩ gì hết, cứ như đánh răng rửa mặt buổi sáng vậy.
Sau đó hắn mời ra khỏi cửa phòng, mặt trời đã lên cao, trong rừng trúc u kính có hai đứa trẻ đang vừa nô đùa ầm ĩ, vừa lấy chổi quét lá rụng, tu vi của bọn họ đều là luyện khí tầng hai, chúng rót chân khí vào trong chổi, vung tay một cái bèn làm nổi lên một trận cuồng phong, rừng trúc cũng vì vậy mà hơi lay động.
Hai người dứt khoát lấy chổi đánh nhau luôn, thế nhưng lại cực có quy tắc, hét o:
“Ta mới là Nhị sư huynh, ngươi là tiểu sư đệ.”
Đột nhiên chúng thấy Lý Thanh Sơn đi ra thì vội cúi đầu cung kính nói:
“Đại sư huynh.”
Không cần chờ đến khi mở viện thí tiếp theo đã có tân đệ tử tiến vào Tiểu Thuyết gia. Đây đều là những tiểu hài tử tuyển chọn từ khắp nơi, sau khi trải qua một khoảng thời gian bồi dưỡng bèn cho bọn họ cơ hội chọn các nhà.
Hai đứa trẻ này bèn chọn Tiểu Thuyết gia, bọn họ đều là tu vi tính thuỷ, thiên phú tầm thường nhưng lúc này lại khiến Lưu Xuyên Phong cười toe toét vui vẻ đến mấy ngày, cuối cùng Tiểu Thuyết gia cũng hưng thịnh trong tay hắn rồi.
Cuối cùng Lý Thanh Sơn cũng không còn cô đơn nữa, hắn vỗ đầu bọn chúng nói:
“Đừng nghịch nữa, mau đi học đi.”
Một đồng tử lớn hơn bèn nói:
“Chúng ta còn muốn quét rác.”
Đồng tử tiếp theo lại nói:
“Không quét sạch thì sư phụ sẽ mắng mất.”