Chương 653: Chia Chiến Lợi Phẩm - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 653: Chia Chiến Lợi Phẩm
Khóe miệng Sở Thiên tràn ra một tia máu tươi, còn không kịp mắng một tiếng đê tiện.
Chỉ thấy nắm đấm của Lý Thanh Sơn gào thét mà tới từ phía sau, đây không phải là nắm đấm nữa mà là mũi khoan, tầng tầng lớp lớp dòng nước xoay tròn với tốc độ cao làm mờ đi hình dáng của nước, biến thành sát khí đáng sợ nhất.
Toàn Qua Thức!
Sở Thiên vốn chỉ rỉ máu bên khóe miệng biến thành phun máu, lập tức bị đánh bay ra ngoài, muốn ổn định thân thể nhưng trước mắt bỗng tràn ngập kim quang.
Kim Cương Lực Sĩ đang chờ hắn bay tới, hai tay cầm kiếm lại giơ lên thật cao lần nữa rồi chém mạnh xuống, còn mạnh hơn chiêu chiếm vừa nãy.
Sự phối hợp hiểu ngầm giữa hai người thật hoàn mỹ, đạt tới đỉnh cao của sự kỳ diệu, đánh cho Sở Thiên không có cơ hội nghỉ lấy hơi, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình dần bị đẩy vào bước đường cùng.
Cuối cùng cũng cảm nhận được nguy cơ tử vong, tay hắn vội vã sờ về phía túi Bách Bảo, hắn muốn dùng thứ kia, nhưng đến cùng đã để ở đâu rồi?
Lưỡi kiếm xoay một cái giữa không trung, đổi từ đánh thành vỗ chưởng, Kim Cương Nộ Mục, khôi phục bình tĩnh.
Ầm một tiếng, Sở Thiên ngã xuống Long Xà hồ tựa như diều đứt dây, làm bọt nước thật to bắn lên ầm ầm.
Lý Thanh Sơn gật đầu với Tiểu An, còn Tiểu An thì tỏ vẻ nơi này có ta, ngươi vội thì đi đi!
Lý Thanh Sơn liếc nhìn bên dưới một cái, một tên Sở Thiên bị thương không thể uy hϊếp được gì, nên hắn vung ống tay áo rồi nói:
“Không biết điều!”
Sau đó lướt sóng rời đi.
Có khó khăn thì tìm Tiểu An, vì một mình mà đối phó với Sở Thiên thì hơi phiền phức nên hắn bắt tay với Tiểu An, đây là đòn sát thủ trước sau như một của hắn, hơn nữa xưa nay chưa bao giờ làm hắn thất vọng. Ngũ Hành Đại Thủ Ấn là công pháp rất lợi hại, nhưng cũng không thể mạnh bằng Kim Cương Phục Ma Công, ngươi tu năm loại chân khí, Tiểu An còn tu bảy loại đấy!
Lúc này, có bóng người bay lên từ mấy hòn đảo lân cận, gia chủ các gia cũng đi qua, tất nhiên Nhất Niệm đại sư và Liễu Trường Khanh cũng ở trong đó.
Lý Thanh Sơn chạy về đan phòng và nói với mọi người:
“Tất cả giải tán đi!”
Sau đó hắn cũng tiến vào trong đan phòng.
Mọi người còn chưa kịp hồi phục tinh thần, năm trừ ba còn hai, cái tên thiên tài siêu mạnh Sở Thiên cứ thế bị dạy dỗ một trận sao?
“Này, Sở Thiên cũng có thể bị bắt nạt như chúng ta vậy đấy, ba người vừa ra tay đều là thiên tài cả, một thiên tài bị hai thiên tài bắt tay dạy dỗ thì đương nhiên là kết cục này rồi.”
“Vốn tưởng rằng Sở Thiên tu luyện đến Luyện Khí tầng thứ chín thì có thể báo thù rửa hận, không ngờ tốc độ tu hành của Lý Thanh Sơn cũng nhanh như vậy, trong thời gian ngắn như thế mà đã đến Luyện khí tầng thứ tám, xem ra Sở Thiên không có hy vọng báo được thù rồi.”
Trong lúc nghị luận sôi nổi, một người nói nhỏ:
“Tu luyện đến Luyện Khí tầng thứ tám nhanh như vậy, chắc là song tu rồi!”
Nếu như Sở Thiên ở bên ngoài thì có lẽ đã bóp nát trái tim người này rồi, thế là lời đồn và sự nghi ngờ càng lan truyền dữ dội hơn.
Tiểu An bị Nhất Niệm đại sư quở mắng vài câu, chỉ thế thôi chứ có thể làm gì được vị sư muội này nữa đây?
Sở Thiên bị Liễu Trường Khanh mang về giam kín lại, dù sao lần này cũng là hắn ra tay gây chuyện trước, vi phạm luật đánh nhau của kinh viện. Hơn nữa ra tay thì cũng thôi đi, còn thua khó coi như vậy, thật sự làm mất mặt vị gia chỉ là hắn đây.
Sở Thiên hận đến nghiến răng nghiến lợi, gần như tức đến ngất đi, hận không thể lập tức lấy thứ kia ra để báo thù rửa hận. Có điều tuy hắn ngông cuồng, nhưng chung quy cũng không phải kẻ ngu, nếu như dám lấy thứ kia ra thì sẽ lập tức nhận lấy kết cục bị đoạt đi.
Cẩn thận như vậy cũng giống y như đúc Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn trở lại đan phòng, yên lặng ngồi xuống bên cạnh Như Tâm, đợi thêm nửa canh giờ nữa thì lò luyện đan mở ra.
Mười hai viên Chân Linh đan óng ánh yên ổn nằm trong lò luyện đan, khiến trên mặt hai người đều lộ ra nụ cười thoải mái.
Lý Thanh Sơn đang muốn lấy đưa thêm Lam Điệp hoa thì Như Tâm lại vẫy vẫy tay:
“Lần này chấm dứt ở đây! Ngươi thật muốn coi ta như người hầu khổ sai mà sai bảo hả!”
Nói xong lời này, nàng cảm thấy như trút hết sức lực toàn thân, nhiều ngày trôi qua như vậy, dùng đan dược thay cho đồ ăn, dùng tu hành để duy trì tinh thần, luyện đan suốt ngày suốt đêm cũng thực sự làm nàng uể oái đến cực hạn.
“Vậy thì chờ sau này tiếp tục!”
Lý Thanh Sơn nhìn túi Bách Bảo, còn sót lại rất nhiều Lam Điệp hoa, xem như đã hiểu rõ giá trị của nó, đây thực sự là một khoản của cải kinh thiên động địa, đủ để hắn hưởng thụ rất lâu.
“Hiện tại chia chiến lợi phẩm đi!”
Như Tâm mỉm cười khẽ, tuy rằng uể oải nhưng khuôn mặt cũng không giấu nổi vẻ vui mừng, lần này thu hoạch nhiều đáng kinh ngạc, hơn nữa luyện đan thuật của nàng cũng tiến bộ không nhỏ.
Kiếm đếm số lượng xong, tổng kết Như Tâm đã luyện ra được gần trăm viên Chân Linh đan trong thời gian hai mươi ba ngày này, cuối cùng chia làm hai, Lý Thanh Sơn có được hơn sáu mươi viên, Như Tâm có được hơn hai mươi viên.
Như Tâm cẩn thận đánh giá Chân Linh đan vô số lần rồi mới bỏ vào túi Bách Bảo tựa như một kẻ tham tài, sau đó mới giải thích vì sao nàng chọn dừng lại vào lúc này.