Chương 654: Hợp Tác - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 654: Hợp Tác
“Có những viên Chân Linh đan này rồi, tin rằng không bao lâu nữa ta có thể đột phá Trúc Cơ thành công, đến lúc đó dùng thân phận tu sĩ Trúc Cơ để thôi thúc Thụy Não lò này, tỉ lệ thành công tuyệt đối sẽ không thấp hơn hiện tại.”
“Hiện tại đến lượt ta chúc mừng ngươi.”
Lý Thanh Sơn vươn tay phải ra.
Như Tâm cũng vươn tay ra nắm chặt, nhẹ nhàng lay vài cái rồi nói trước:
“Hợp tác vui vẻ.”
Lý Thanh Sơn nở nụ cười, trực tiếp lấy hai mươi viên Chân Linh đan ra và đưa cho nàng:
“Đổi thành đan dược có ích cho tu hành giúp ta, càng nhiều càng tốt.”
“Ngươi không sợ ta hại ngươi sao?”
Như Tâm cười nói, việc trở mặt vì hai mươi viên Chân Linh đan mà bị truyền đi thì cũng không mất mặt đâu.
Lý Thanh Sơn nói:
“Không sợ.”
“Không sợ thì được, yên tâm đi, buôn bán kiểu gì cũng không thấp hơn giá thị trường.”
Như Tâm nhận lấy Chân Linh đan, cũng không hỏi Lý Thanh Sơn muốn dùng nhiều đan dược có ích cho tu hành như vậy để làm gì, lẽ nào ăn một viên là có thể tăng tu vi sao? Nhưng nàng không ngờ rằng, mình lại tình cờ đoán ra được đáp án.
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, ta sẽ chờ tin vui.”
Lý Thanh Sơn vẫy vẫy tay rồi đẩy cửa rời đi.
…
Như Tâm thờ phào một hơi thật sâu, đúng là một nam nhân không tệ mà.
Lý Thanh Sơn trở lại Vân Hư đảo, thấy Tiểu An đang ngồi dưới hành lang thì cười nói:
“Sao vậy, không bị cấm túc sao?”
Tiểu An đáp lời:
“Hắn không quản được ta, ta cảm thấy hắn hơi sợ ta,”
Lý Thanh Sơn cười ha hả rồi ôm nàng vào trong ngực, nói nhỏ vài câu bên tai nàng làm Tiểu An cũng lộ ra vẻ vui mừng, cảm thấy vui thay cho hắn, vì hắn đã nhẫn nại và chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng nhìn thấy một tia rạng đông.
Sau đó, Lý Thanh Sơn vẫn đi theo Như Tâm học luyện đan thuật mỗi ngày, tuy rằng hiện tại cần đan dược gì thì để nàng luyện cho là được. Nhưng năm rộng tháng dài, cuối cùng cũng có lúc chia lìa. Hắn sẽ không ở Thanh Hà phủ vĩnh viễn, sẽ không ở lại Như Ý quận vĩnh viễn, cũng sẽ không ở lại Thanh Châu hay là Cửu Châu vĩnh viễn được.
Ngày hôm đó, sau giờ ngọ, không đợi Lý Thanh Sơn đi tìm Như Tâm thì Như Tâm đã tìm tới cửa, giao một đống đan dược cho hắn rồi cười nói:
“Ta muốn bế quan.”
Lý Thanh Sơn lạp tức nói:
“Chúc ngươi may mắn.”
“Ngươi cũng thế.”
Sau khi Như Tâm rời đi, Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên, nhìn những áng mây như bông trôi trên bầu trời màu xanh lam mà lòng hắn tràn đầy sự vui mừng loáng thoáng, hắn cũng nên xuất phát rồi.
Lý Thanh Sơn đến Vô Lậu đảo gọi Tiểu An, không ngờ Tiền Dung Chỉ cũng ở đây, lại còn ngồi xổm ở bên cạnh nói với Tiểu An điều gì đó, thấy Lý Thanh Sơn đến đây thì đứng dậy, mỉm cười:
“Ngươi nghe chưa?”
Lý Thanh Sơn hỏi lại:
“Nghe gì?”
Tiền Dung Chỉ nói:
“Ngụy phó môn chủ của Vân Vũ môn đã đột phá Trúc Cơ thành công.”
Lý Thanh Sơn gần như đã quên mất người này, hình như lần cuối cùng hắn giao đấu với Ngụy Trung Nguyên là hai năm trước. Sau đó, phần lớn thời gian hắn đều ở trong Bách Gia kinh viện, hơn nữa chắc Ngụy Trung Nguyên cũng biết rõ tiếng tăm của hắn dần tăng cao, với tu vi Luyện Khí tầng thứ thì không thể nào tóm được Lý Thanh Sơn, nên hắn sống vô cùng yên ổn.
“Tuổi tác hắn lớn như vậy mà cũng đột phá Trúc Cơ thành công?”
Tiền Dung Chỉ đáp lời:
“Không biết nữa, chẳng biết hắn có được hai viên Chân Linh đan bằng cách nào, may mắn đột phá Trúc Cơ thành công.”
Lý Thanh Sơn bỗng hiểu rõ, e rằng hai viên linh đan này cũng là một trong số hai mươi viên linh đan kia của hắn, làm hắn không khỏi dở khóc dở cười, đúng là khó mà dự đoán thế sự biến ảo.
Tiền Dung Chỉ nói:
“Lão già kia sẽ không bỏ qua cho ngươi, có muốn chúng ta bắt tay một lần nữa hay không? Ta có thể cho ngươi một cơ hội ra tay!”
Lý Thanh Sơn nói:
“Chỉ dựa vào mình ngươi?”
Tiền Dung Chỉ nhìn trái nhìn phải, thấy bốn bề vắng lặng thì vươn tay ra, chỉ thấy một con rắn nhỏ diễm lệ trườn ra khỏi ống tay áo nàng, bò ra lòng bàn tay rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, hình xăm nửa người đã biến thành thực thể.
Lý Thanh Sơn hiểu rõ, quả nhiên là vật ấy.
“Ngươi có thể tách nó ra khỏi người mình hả?”
“Không thể, nó đã hòa làm một thể với ta. Hơn nữa, vì sao ta phải tách nó ra? Ngươi xem, nó đẹp biết bao!”
Tiền Dung Chỉ nhẹ nhàng xoa đầu rắn, tựa như mẫu thân an ủi con mình.
Lý Thanh Sơn suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Hắn muốn đi tìm một nơi để đột phá bước cuối cùng kia, vượt qua thiên kiếp rồi hóa thành yêu tướng. Nếu như bị lão già kia nhìn chằm chằm, phá hoại vào lúc mấu chốt thì phiền phức rồi.
Đánh đòn phủ đầu, kiểm soát người sau.
Trong màn đêm mênh mông, Ngụy Trung Nguyên ngạo nghễ đứng trên đỉnh ngọn núi, gió núi lay động trường bào bay phần phật, hắn quan sát một loạt dãy núi mà lòng tràn đầy vẻ kiêu hãnh, linh khí thiên địa liên tục chiếu rọi hắn, chưa bao giờ hắn cảm thấy dễ chịu như lúc này.
Rất nhiều ký ức thoáng lướt qua trong đầu hắn, bỗng nhiên dừng lại ở trên một gương mặt trẻ tuổi, làm hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
“Lý Thanh Sơn, lão phu muốn trả cho người gấp mười, gấp trăm lần những nỗi sỉ nhục và đau đớn mà ngươi mang đến cho lão phu!”
Chẳng qua, có cho hắn thêm lá gan thì hắn cũng không dám xông vào Bách Gia kinh viện đòi người, đó là tự tìm đường chết, nhưng hắn đã sai người chú ý đến hướng đi của Lý Thanh Sơn mỗi phút mỗi giây, chỉ cần Lý Thanh Sơn vừa rời khỏi Bách Gia kinh viện thì hắn sẽ đi bắt ngay lập tức, không có chứng cứ thì chẳng có ai làm gì được hắn hết.