Chương 655: Ngã Ngựa - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 655: Ngã Ngựa
Thế nhưng chuyện đầu tiên cần làm không phải là chuyện này. Hắn lướt không mà đi, trong nháy mắt đã tới bầu trời trên Thanh Hà phủ, đáp thẳng xuống trước cửa lớn Vân Vũ lâu, sau đó đi vào bên trong lâu dưới ánh mắt chăm chú của cả vạn người, ngông cuồng tự đại tựa như vương giả trở về.
Lâu vẫn là một mảnh đèn đuốc huy hoàng, sáng như ban ngày, Ngụy Trung Nguyên ngước nhìn bầu trời trên không rồi nhanh chân mà vào.
Ánh mắt phàm nhân chỉ thấy nam tử này uy phong lẫm liệt, tựa như thần tiên hạ phàm.
Đám đệ tử khắp Vân Vũ lâu thì hấp ta hấp tấp tiến lên chúc mừng, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ a dua nịnh hót, các nhân vật thuộc phe phái Ngụy Trung Nguyên càng mừng rỡ như điên.
Ngụy Trung Nguyên vung tay lên:
“Vân Vũ môn cần xử lý chút việc nhà, hôm nay lâu sẽ đóng cửa, cảm ơn chư vị, mời về!”
Đám đệ tử Vân Vũ môn lập tức bắt đầu lùa người ra ngoài, thật đúng là quân lệnh như núi, nói là làm ngay, tu sĩ Trúc Cơ là sự tồn tại không thể lay động đối với Luyện Khí sĩ, mỗi một đệ tử Vân Vũ môn đều hiểu rằng hôm nay Vân Vũ môn sẽ có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Ngụy Trung Nguyên dẫn dắt một đám đệ tử đi thẳng lên tầng cao nhất của lâu.
Thu Hải Đường đang đứng ở tầng cao nhất trong hoa viên, ngồi yên lặng quan sát cảnh đêm rực rỡ của đô thành mà đăm chiêu suy nghĩ, bỗng nhiên quay lại bốn mắt nhìn nhau với Ngụy Trung Nguyên, hai người đều hơi run lên, sau đó đôi bên đều có thay đổi, một bên thì lo lắng nặng nề, còn một bên là mừng rỡ như điên.
Ngụy Trung Nguyên tham lam đánh giá toàn thân Thu Hải Đường, không cần tiếp tục kiêng kỵ điều gì, bắt đầu tưởng tượng cảm giác sung sướиɠ khi hắn đặt nữ nhân từng chỉ tay năm ngón với hắn này ở dưới thân rồi muốn làm gì thì làm. Hắn tiến lên một bước, chắp tay nói:
“Bẩm báo Thu môn chủ, lão phu đã vượt qua Thiên kiếp, đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, căn cứ theo môn quy thì mời môn chủ sớm ngày thành hôn với ta, kết thành bạn lữ song tu, cùng tìm hiểu tạo hóa âm dương!”
Thu Hải Đường phất tay một cái, hơi mệt mỏi nói:
“Các ngươi lui xuống hết đi.”
Lực ảnh hưởng bấy lâu vẫn còn đó, sao đám đệ tử dám vi phạm, chỉ nhìn về phía Ngụy Trung Nguyên.
“Các ngươi lui xuống chờ đợi.”
Ngụy Trung Nguyên vẫy tay, hắn không sợ Thu Hải Đường trở mặt vô tình, tuy nàng đạt Trúc Cơ đã nhiều năm, nhưng vẫn là giai đoạn đầu, công pháp của Vân Vũ môn chú ý đến sự hòa hợp âm dương, cũng là khắc chế lẫn nhau. Nếu như nàng dám từ chối, đến lúc hắn kế thừa vị trí môn chủ Vân Vũ môn thì sẽ bắt kẻ phản bội vi phạm môn quy này, sau đó tùy ý cưỡиɠ ɧϊếp.
Quần chúng tản đi, trên Thiên đài chỉ còn lại hai người họ, Ngụy Trung Nguyên hơi nhướng mày:
“Còn ai?”
“Đệ tử Tiền Dung Chỉ tham kiến Ngụy phó môn chủ?”
Ngụy Trung Nguyên nói:
“Chẳng phải ta đã trục xuất ngươi khỏi môn rồi sao?”
“Ta lại thu nàng làm môn hạ.”
Vẻ mặt Thu Hải Đường lạnh nhạt mà kiêu căng.
Sắc mặt Ngụy Trung Nguyên thay đổi, con ngươi híp lại, nhìn chăm chú Tiền Dung Chỉ làm toàn thân nàng run lập cập một hồi. Nhưng hiện tại không phải lúc tính toán những thứ này, hắn tiến lên áp sát lại, hỏi Thu Hải Đường:
“Môn chủ nghĩ thế nào?”
Thu Hải Đường chần chờ, lại nhìn về phía Bách Gia kinh viện trong màn đêm, người nàng chờ đợi cũng đang bế quan khổ cực tu luyện.
Ngụy Trung Nguyên nhanh chân tiến lên, cầm lấy tay Thu Hải Đường:
“Hôm nay ngươi đồng ý cũng được, mà không đồng ý cũng phải đồng ý.”
Sắc mặt Thu Hải Đường thay đổi, còn Ngụy Trung Nguyên thì nở một nụ cười mỉa mai. Linh khí hai màu đen trắng hung ác va vào nhau, nhưng không phóng thích một chút kình khí nào, mà là đôi bên cùng tan ra.
Lấy dương khắc âm, Ngụy Trung Nguyên càng chiếm thế thượng phong, lúc sắp bắt được cổ tay trắng ngần của Thu Hải Đường thì Tiền Dung Chỉ trung thành đứng ra bảo vệ chủ, che ở trước mặt Thu Hải Đường, kinh sợ kêu lên:
“Ngụy phó môn chủ, xin đừng làm như vậy.”
Ngụy Trung Nguyên trực tiếp tát lên mặt Tiền Dung Chỉ một cái, bỗng nhiên tất cả khí lực tiêu tan, không có một tiếng vang nào truyền ra.
Rắn Địa Ngục bò lên trên mặt Tiền Dung Chỉ rồi cắn tay Ngụy Trung Nguyên một cái, Ngụy Trung Nguyên há to miệng, đôi mắt lồi ra, đó là sự đau đớn kịch liệt chìm sâu trong linh hồn.
Trong phút chốc, thân hình Lý Thanh Sơn hiện ra ngay ở phía sau Ngụy Trung Nguyên. Hắn vươn tay đặt vào trong áσ ɭóŧ của Ngụy Trung Nguyên, trăm đảo kiếm khí tuôn ra rồi chui vào. Tiểu An cũng chém thanh Kim Cương trường kiếm trong tay xuống đầu tên kia. Thu Hải Đường cũng vươn hai ngón tay ra và đâm thẳng về phía hai mắt Ngụy Trung Nguyên.
Sát cơ bức người, Ngụy Trung Nguyên cưỡng chế kìm nén đau đớn, vận linh khí muốn liều chết phản kích, nhưng đã quá muộn.
Kiếm khí tấn công theo chiều ngang, lục phủ ngũ tạng mất đi linh khí bảo vệ nên bị xé tan nát. Kim Cương kiếm chém đôi đầu hắn, kiếm khí trực tiếp đâm xuyên thẳng xuống dưới chân. Hai ngón tay ngọc nhỏ dài của Thu Hải Đường không chỉ đâm thủng hai mắt hắn, mà còn đam vào trong não hắn rồi hung ác khuấy lên.
Cuối cùng, chỉ nghe Tiền Dung Chỉ nói:
“Ngụy Phó môn chủ, ngươi sờ mặt người ta làm gì?”
Sau đó, Ngụy Trung Nguyên mất hết ý thức trong sự đau đớn và không cam lòng.
Thân thể hắn đổ ầm ầm xuống đất, đường đường là tu sĩ Trúc Cơ mà chớp mắt một cái đã biến thành một bộ thi thể.