Chương 657: Độ Kiếp - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 657: Độ Kiếp
Nhìn Lý Thanh Sơn đạp mây mà đi, Thu Hải Đường quay người đi xuống lầu. Thông báo với chúng đệ tử, Ngụy phó chưởng môn đã bị nàng khuyên phục, đã ra ngoài du lịch tu hành. Dưới tình huống không có chứng cứ gì, ai có thể không tin, ai dám không tin.
Rất nhiều khách khứa vừa bị đuổi ra, xoay mặt đã thấy cửa lớn của Vân Vũ lâu lại mở ra, trong lòng cảm thán, Ngụy phó chưởng môn thật sự là tới cũng vội vã, đi cũng vội vã.
...
Tu hành ở đâu? Chuẩn bị cho độ kiếp?
Lý Thanh Sơn vì vấn đề này mà phải tìm tòi một phen, sau cùng chọn quay về chốn cũ.
Trên một vách núi cheo leo cao vài chục trượng, một dòng thác như một con ngọc long chảy xiết xuống, nhập vào trong đầm. Tuy là mùa đông khô cạn nhưng vẫn có tiếng hống như sấm, bọt nước tung tóe.
Không sai, nơi này chính là nơi mà lúc trước Thanh Ngưu đưa Lý Thanh Sơn đến tu hành, là nơi Tiểu An học Chu Nhan Bạch Cốt Đạo, cũng là nơi gặp gỡ Huyền Nguyệt.
Hàng loạt ký ức như mây khói lượn lờ qua não hải. Lý Thanh Sơn cười to một tiếng rồi nhảy vào trong đầm nước lạnh.
Vì nơi này thuộc về sơn mạch Thương Mang cho nên không có bóng người, lại vì kề cận nhân gian mà yêu thú lại tuyệt tích, đồng thời lại rất ẩn mật, chính là nơi để tu hành tốt nhất.
Cùng Tiểu An đến hang động phía sau thác nước, chỉ thấy tất cả mọi thứ bên trong vẫn như cũ, cảm thấy rất thân thiết.
"Xem ra chúng ta phải ở lại trong này một khoảng thời gian rồi!"
Lý Thanh Sơn nói, lần này trước khi ra ngoài, hắn cũng đã nhận không ít nhiệm vụ lung tung, miễn để lâu ngày không về lại làm người khác nghi ngờ.
Tiểu An gật đầu nói:
"Được!"
Trong lòng lại hạ quyết tâm, nàng muốn nỗ lực đuổi kịp bước chân của hắn.
Lý Thanh Sơn khoanh chân ngồi xuống, lấy đan dược mà Như Tâm đưa cho hắn ra, như yêu cầu của hắn, đều là đan dược cao cấp, trong đó còn có hai viên Đạo Hạnh đan.
Lý Thanh Sơn trực tiếp lấy ra một viên Đạo Hạnh đan, uống vào, sau đó khép mắt lại, tiêu hóa hấp thu nó.
Tiểu An thì ngồi xuống cạnh cửa động, hộ pháp cho hắn.
Thời gian trôi qua từng ngày, thác nước ngày càng chảy mạnh hơn, đó là dấu hiệu tuyết mùa đông đang tan dần.
Lý Thanh Sơn vẫn dùng đan dược không nghưng nghỉ, ba viên Đạo Hạnh đan đã uống vào, nhưng vẫn cách bước cuối cùng một chút nữa. Tuy nói là một bước, nhưng có đôi lúc lại cảm giác như là gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời, xa đến mức không thể chạm vào được.
Nhưng hắn không hề gấp gáp mà càng kiên nhẫn hơn, mặc cho thời gian vội vã trôi đi, tuyết đông hòa tan, cây cối nảy mầm.
Một lúc nào đó của một ngày tháng nào đó, hắn chợt mắt ra, trong mắt ẩn chứa sự vui sướиɠ, một tia sáng linh cảm mà hắn mong mỏi đã lâu cuối cùng cũng đã giáng xuống, cảm giác giống là vượt qua một giới hạn nào đó, một bước tiến vào trong một thế giới khác.
Đồng thời hắn cũng cảm nhận được một nguy cơ cực lớn sắp giáng lâm, chỉ còn kịp nói với Tiểu An một câu "Tránh ra!" thì lôi đình sáng chói đã bao phủ lấy hắn.
Một dòng hồ quang điện thô to như thủy xà ập xuống làm Tiểu An bắn ra xa, trong động đã biến thành một biển lôi điện, từng đạo lôi điện đan xen trườn bò như động vật sống, phát ra mấy tiếng rống bạo liệt như hổ gầm long ngâm.
Rầm rầm rầm rầm rầm!
Lôi kiếp không phải từ trên trời giáng xuống như tưởng tượng, mà là từ bốn phương tám phương tuôn ra, xuyên qua vách đá và mặt đất dày cộp, trong nháy mắt đã hoàn toàn bao vây Lý Thanh Sơn, nhanh đến mức không có chút thời gian để phản ứng nào.
Trong nháy mắt đó, Lý Thanh Sơn thậm chí có một ảo giác rằng chính hắn đã phóng thích trận lôi đình này, mà nguồn gốc của những tia sét đó chính là viên yêu đan Linh Quy trong cơ thể kia. Điện quang xuyên thấu Linh Quy Huyền Giáp, xuyên thấu Ngưu Ma Luyện Bì, xuyên thấu máu thịt xương cốt, thậm chí cả linh hồn cũng bị đâm xuyên qua luôn.
Lý Thanh Sơn đã phạm một sai lầm lớn, bình thường yêu quái độ kiếp không có con nào là không lấy yêu đan ra, để ở nơi cách xa người mình.
Chính là tu hành yêu đan tới mức vượt qua giới hạn vô hình giữa trời đất nên mới gọi tới sự đánh gϊếŧ của lôi đình, làm gì có ai giữ yêu đan trong người mà độ kiếp.
Nhưng Lý Thanh Sơn lại không biết việc này, thư tịch của con người không có ghi chép lại cụ thể là yêu quái độ kiếp thế nào, trước nay cũng không có một yêu tướng nào nói với hắn chuyện này, bên cạnh hắn đúng là có một vị, nhưng là trước nay Mã Lục vẫn ngốc nghếch như vậy, đâu có nghĩ đến việc nói với hắn.
Nham thạch bên trong hang động đều đã bị năng lượng rừng rực hóa thành kết tinh sau đó vỡ nát, rồi lại bị nhiệt đọ cao ngưng kết lại, không ngừng vỡ nát, không ngừng ngưng kết.
Thống khổ kịch liệt! Thống khổ như bị xé nát ra! Thống khổ như muốn phá nát từng tấc cơ thể hắn!
"Linh Quy trấn hải!"
Lý Thanh Sơn rống một tiếng nhỏ, yêu đan liên tiếp phát ra vòng sáng xanh, trấn định ý chí, linh hồn với thân thể của hắn.
Lý Thanh Sơn đứng dậy, thân thể nhanh chóng biến to ra, lúc xông ra khỏi hang động đã cao bảy tám trượng, hoàn toàn biến thành bộ dáng yêu ma, mà vẫn không ngừng biến lớn, tiếng rống của hắn che lấp cả lôi đình, hai tay khua lên, như đang đọ sức với địch nhân vô hình.