Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 751 - Chương 751: Bàn Cờ Đã Bày

Chương 751: Bàn Cờ Đã Bày - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 751: Bàn Cờ Đã Bày


Ai cũng không biết được mấy nhân vật phía trên kia rốt cuộc đã đạt được thỏa thuận ngầm nào mà lại quyết định triển khai ván cờ này. Là muốn tiến hành diễn tập cho cuộc chiến trong tương lai? Hay là muốn mượn sự tranh đấu tàn khốc để cảnh tỉnh những kẻ hiếu chiến kia? Hoặc là nói, chỉ là một trò chơi trong cuộc đời dài đằng đẵng của họ mà thôi! Một cuộc cá cược!

Cố Nhạn Ảnh thu lại Mặc Long phù, công việc của ta chính là không để ai làm phiền đến trò chơi này à? Những người khác đều không có vấn đề gì, chỉ là lão đầu của Tùng Đào thư viện kia vô cùng ngang ngược, muốn làm hắn dừng tay thì chỉ có duy nhất một người có thể làm được.

...

Gió lớn xào xạc, tiếng thông reo trầm bổng.

Gió lớn cuốn theo sương mù, như mây mù cuốn qua trên những rặng thông, phấp phới giữa những ngọn núi, va vào nhau rồi tiêu tán trước một ngọn núi lớn. Chỉ thấy trên núi có những kiến trúc nguy nga liên miên không dứt, trên cánh cửa có bốn chữ lớn thiết họa ngân câu, chính là Tùng Đào thư viện tiếng tăm lừng lẫy.

Tiếng đọc sách véo von, cuồn cuộn xuyên qua mưa thu, bay lên thiên không.

Một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, đến bên ngoài một căn nhà tranh ở hậu sơn, một thư sinh mặt đen tra kiếm vào vỏ, là tu sĩ Trúc Cơ đã độ qua Thiên kiếp. Căn nhà tranh trước mắt này vô cùng sơ sài, dù là phàm nhân cũng sẽ chê bai là quá tồi tàn.

Nhưng thư sinh mặt đen lại có thái độ cung cẩn, chỉnh lại y sam, hành đại lễ nói:

"Sư phụ."

Cửa gỗ khẽ mở, một bóng lưng đang cúi người viết lách, thân mình nhỏ gầy của hắn làm trường bào trông có vẻ rộng thùng thình. Trên mặt đất phía sau hắn bày ra khá nhiều các loại bình lọ, vậy mà lại là dùng để hứng nước mưa dột xuống từ mái nhà.

"Khương sư đệ đã chết rồi."

Vẻ mặt của thư sinh mặt đen kích động tức giận, sau khi nhận được tin cầu cứu của Khương Sơn Thành, hắn lập tức chạy đi cứu viện, nhưng không nghĩ đến kết quả lại là như thế này. Không những người chết rồi, còn tổn thất cả Phi Thiên Long hạm cực kỳ quan trọng đối với Tùng Đào thư viện.

Lão giả nghe xong đầu đuôi câu chuyện, vừa vặn viết xong một bức tranh chữ, tay áo vung lên, một thanh trường kiếm treo trên vách tường bay vào trong tay, vỏ kiếm rất cũ, nhưng lại cổ lão phóng khoáng y như con người hắn vậy.

Theo từng bước chân của hắn ra ngoài cửa, khí thế người càng lúc càng mạnh, đầy cả trường bào rộng lớn, đầy cả nhà tranh sơ sài, đầy cả Tùng Đào thư viện, ngập tràn cả thiên địa.

Khuôn mặt đầy những nếp nhăn nhìn nghiêm túc đến gần như cứng nhắc. Những sợi râu trắng lưa thưa hơi hơi rung động. Dùng ánh mắt của phàm nhân mà xem, chẳng qua chỉ là một tiểu lão đầu nhỏ gầy, nhưng trên người hắn lại tràn đầy phong thái cương trực bạo dạn mà phàm nhân không thể nào tưởng tượng ra được.

Chính là thủ lĩnh của Tùng Đào thư viện...Văn Chính Danh.

"Ta đi một lát rồi về."

"Văn huynh xin dừng bước."

Ngay vào lúc này, một nam tử đội mưa mà tới, mới nhìn thì chẳng qua chỉ tầm hai mươi tuổi, nhưng lại như có sự từng trải mà lão giả trăm tuổi mới có, hắn đầu đội mũ hoa thân khoác áo tím khuôn mặt thanh tú lúc nào trông cũng lạnh nhạt, biểu tình cười mà như không.

Văn Chính Danh quả nhiên dừng bước, nhíu mày nói:

"Thái thú đại nhân sao lại có nhã hứng tới chỗ núi hoang nhà tranh này của ta?"

"Ta vốn cũng chẳng muốn đến chỗ núi hoang nhà tranh này của ngươi, tốn nước miếng với lão già nghèo như ngươi."

Kẻ đến chính là thái thú Như Ý quận, thế tập Như Ý hầu.

"Là Cố đại nhân bảo ngươi đến làm thuyết khách à?"

"Ngươi muốn báo thù cho đệ tử thì sớm muộn cũng sẽ có cơ hội, nhưng mà hiện tại không được, đây không phải thuyết phục mà là mệnh lệnh!"
Nho gia uy vũ bất khuất, nghèo khó không thay đổi, phú quý không dâʍ ɭσạи, bất kể Cố Nhạn Ảnh có làm gì thì cũng khó mà cản trở được Văn Chính Danh báo thù cho đệ tử. Nhưng Như Ý hầu là chính tông của Như Ý quận, chính lệnh của hắn, trừ phi là đại nghịch bất đạo, không thì bất kể Nho giả nào cũng đều khó mà kháng lại, không phải không thể mà là không muốn.

Chỉ sau mấy câu, Văn Chính Danh quay về múa bút thành văn, kiếm vẫn đeo ở eo không muốn tháo xuống.

Trên thiên không, Cố Nhạn Ảnh nói với Như Ý hầu:

"Đa tạ."

"Yêu cầu của ngươi, đương nhiên là ta sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành."

Vẻ mặt của Như Ý hầu không còn lạnh nhạt, nụ cười ôn hòa như nước, chăm chú nhìn nhan sắc của nàng.

Cố Nhạn Ảnh coi như không thấy ánh mắt này, mỉm cười nghĩ ngợi:

Bàn cờ đã bày xong, quân cờ ở đâu?
Lý Thanh Sơn à Lý Thanh Sơn, rốt cục ngươi là là một quân tốt thí có đi không về hay là quân tướng thống lĩnh đại quân đây?

...

Trên sóng hồ thong thả dập dờn, Lý Thanh Sơn đã xác nhận trong yêu đan Linh Quý thật sự không có bất kỳ dấu hiệu cảnh báo nào rồi mới lẻn vào Long Xà hồ, giao bách bảo nang của Thanh Đằng lão nhân và Khương Sơn Thành cho chính bản thân mình.

Xuyên qua Long Xà đại trận, về đến Vân Hư đảo, Hàn Quỳnh Chi đã rời đi, để lại một tin nhắn cho hắn.

"Lão Vương bảo ta đi về chính là để đảm đương chức đệ tử đứng đầu Pháp gia."

Lý Thanh Sơn để mảnh giấy xuống, quay mặt đi, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ xinh mặc áo đen, ở xa xa đang vịn vào cành trúc mà nhìn hắn.

Bình Luận (0)
Comment