Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 768 - Chương 768: Hứa Hẹn

Chương 768: Hứa Hẹn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 768: Hứa Hẹn


"Bắc Nguyệt đại nhân, lão nhân có dị nghị với đối xử này!"

"Ta cũng có dị nghị!"

"Ta cũng vậy"

Các chủ mẫu vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, dù Lý Thanh Sơn nói gì cũng không có vấn gì, bây giờ lại không hẹn mà cùng đứng ra phản đối, biểu hiện kích động, phẫn nộ. Các nàng có thể tiếp nhận chuyện một yêu quái đến thống trị các nàng, nhưng không thể nào tiếp nhận được chuyện để Dạ Minh Châu đạp trên đầu các nàng.

“Ồ, các ngươi thấy thế nào?”

Đây đúng là kết quả mà Lý Thanh Sơn muốn, tuy hắn không hiểu cái gì là quyền mưu, nhưng vẫn có thể làm được những chuyện như kíɧ ŧɧíɧ thuộc hạ làm việc tích cực hơn.

“Vũ khí sắc bén bậc này hẳn nên do Bắc Nguyệt đại nhân tự gìn giữ, sao có thể tùy tiện giao cho người bên cạnh?”

Bà cụ kia lên tiếng, dáng vẻ hung dữ như thể ‘ai cũng đừng nghĩ lấy được thứ đồ mà ta không có được’.

“Đây là đồ Bắc Nguyệt đại nhân gửi gắm ta, các ngươi lại dám nghi ngờ?”

Dạ Minh Châu lập tức phản bác, nàng thốt ra bốn chữ ‘Bắc Nguyệt đại nhân’ vô cùng trôi chảy.

“Các ngươi nói rất có lý, nhưng thứ mà ta đã đưa ra rồi cũng không có thói quen lấy lại. Nếu đã vậy, bánh lái này sẽ do các ngươi thay phiên nhau trông coi. Chẳng qua, phải xem biểu hiện tiếp theo của mọi người.”

Trong lúc Lý Thanh Sơn đang nói chuyện, đầu tiên Dạ Minh Châu cảm thấy ngạc nhiên và mừng rỡ, nhưng sau lại lo lắng. Còn đám chủ mẫu thì lại dâng trào hy vọng, xem ra hắn không bị Dạ Minh Châu mê hoặc. Chỉ cần họ có thể tỏ rõ lòng trung thành, cũng sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.

Họ không dám ôm tâm tư qua loa, lấy lệ với ba mệnh lệnh kia của Lý Thanh Sơn nữa. Nếu không, chẳng cần hắn tự ra tay, thị tộc của chính mình cũng sẽ bị các thị tộc khác vượt mặt, rơi vào lụi bại.

“Hiện giờ xem ra Minh Châu biểu hiện tốt nhất, cứ để nàng ấy trông coi bánh lái này trước.”

Lý Thanh Sơn đứng dậy, đi tới bên cạnh Dạ Minh Châu, vỗ vai nàng như thể đang an ủi.

“Cảm ơn Bắc Nguyệt đại nhân đã tin tưởng.”

“Lưu Ba, đây là phần thưởng cho ngươi.”

Lý Thanh Sơn lấy một tấm tơ lụa Minh Hoàng ra. Đó là một món linh khí cực phẩm lấy từ trong túi Bách Bảo của Kim Kê lão nhân.

“Cảm ơn chủ nhân!”

Dạ Lưu Ba vô cùng kích động, thấy hoàn cảnh không đúng nên không nhào tới dâng môi thơm.

Đám chủ mẫu càng ngưỡng mộ hơn, đây chính là vũ khí cường đại chỉ có loài người mới có thể luyện ra, lại cứ tiện tay thưởng cho tôi tớ như vậy. Không được, hai đứa tôi tớ này là nữ nhi của Dạ Minh Châu, cứ thế mãi không có lợi với họ. Họ xoay chuyển tâm tư, đều nảy sinh ý tưởng giống nhau.

Lý Thanh Sơn quét mắt nhìn sáu vị chủ mẫu:

“Hiện tại thời thế loạn lạc, mong các ngươi có thể buông bỏ những khúc mắc trong quá khứ, đồng lòng chung sức, trung thành với Chu Hậu đại nhân. Nếu lại chia năm xẻ bảy, không ngừng tranh đấu thì chắc chắn sẽ bị loài người tiêu diệt.”

“Vâng.”

Đám chủ mẫu nhận lệnh rồi rời đi.

“Chủ nhân, ta có thể đổi một phần thưởng khác được không?”

Dạ Lưu Ba lập tức dán lên, cười tủm tỉm nói.

“Sao thế? Không thích cái này à?”

“Thích thì có thích, nhưng ta càng muốn chủ nhân người hơn.”

Dạ Lưu Ba liếʍ môi, thò tay vào trong quần áo của hắn, trượt xuống thân dưới của hắn rồi nắm lấy một vật. Ánh mắt mê mang tràn đầy vẻ háo sắc.

“Đi chỗ khác chơi cho mát, ngươi nói muốn ta thì ta phải cho à? Thế chẳng phải ta sẽ rất mất mặt!”
Lý Thanh Sơn tức giận đẩy nàng ra, háo sắc đến mức này đúng là điên rồ. Nếu để cho nàng sờ thêm một lát nữa sẽ có phản ứng, vẻ mặt chắc sẽ rất khó coi.

Thấy Dạ Lưu Ba vui mừng rạng rỡ đùa nghịch gấm Minh Hoàng, trong lòng Dạ Lưu Tô – kẻ không lấy được thứ gì bỗng dưng hơi mất mát, đột nhiên hạ quyết tâm, bước tới nói:

“Bắc Nguyệt đại nhân, xin người hãy đồng ý với ta một chuyện!”

“Chuyện gì thế?”

Lý Thanh Sơn hơi tò mò, kể từ khi Dạ Lưu Tô trở thành tôi tớ của hắn vẫn luôn quy củ, yên tĩnh không hay nói. Bảo nàng làm gì thì nàng sẽ làm cái đó, nhưng quyết không chịu cúi đầu, lấy lòng hắn mà nghiêm túc như một người máy. Thật sự có mấy phần dáng vẻ của “công chúa”, hiếm khi lại chủ động mở miệng thế này.

“Xin người hãy bảo hộ Dạ Du Nhân, dẫn dắt Dạ Du Nhân trở lại dưới sao trời. Chỉ cần người đồng ý, ta nguyện thành tâm thành ý cung phụng người là chủ. Trung thành và dốc lòng vì người giống như Lưu Ba.”
Trên gương mặt tinh xảo của Dạ Lưu Tô tràn đầy vẻ quyết tâm. Nàng vẫn luôn nỗ lực tu hành vì để gây dựng lại Dạ Du Nhân, nhưng từ đầu đến cuối tiền đồ mờ mịt. Sự xuất hiện của hắn như mang đến một tia hy vọng, có lẽ chịu sự cảm nhiễm của Lưu Ba, bây giờ nàng cũng hơi tin tưởng rằng, chỉ cần hắn muốn thì thật sự có thể thay đổi được tất cả.

“Tỷ tỷ...”

Dạ Lưu Ba cũng hơi ngạc nhiên.

“Dù phản bội lại Chu Ảnh tộc ư?”

Lý Thanh Sơn trêu chọc cười nói, càng hiểu biết về Dạ Du Nhân thì hắn càng cảm thấy tính cách của Dạ Lưu Tô rất quái gở. Trong mắt nàng có một loại ý chí kiên định và gần như kiên trinh, không hề có sự âm u của đám Dạ Du Nhân bình thường khác. Có lẽ trong mỗi tộc đều sẽ có một hai đứa quái thai nhỉ!

“Vâng.”

Dạ Lưu Tô nghiến răng nghiến lợi nói,
‘Mẫu thân, xin lỗi, đây là vì Dạ Du Nhân tộc.”

Bình Luận (0)
Comment