Chương 769: Do Mình Không Do Người - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 769: Do Mình Không Do Người
“Đám đồng bào này của ngươi có đáng để ngươi làm vậy không? Ta đoán đa số họ đều sẽ ganh ghét ngươi, muốn gϊếŧ ngươi đấy.”
“Là do ở lòng đất không thấy được trăng sao khiến tính cách của họ trở nên vặn vẹo. Chúng ta tin Dạ Du Nhân vốn không phải như vậy, chỉ cần thoát khỏi sự khống chế của...”
“Đúng là chủ ý không tệ, ta cũng rung rinh, nhưng mà ta từ chối!”
“Tại sao?”
Tuy đã đoán được rất có thể sẽ là kết quả này, nhưng mức độ thất vọng vẫn vượt quá suy đoán của Dạ Lưu Tô.
“Bởi vì ngươi làm sai trình tự rồi, ta báo đáp lại bằng sự trung thành, nhưng sẽ không cần bất kỳ trao đổi nào chỉ để dành được sự trung thành của người nào đó. Ta chỉ làm việc mà mình muốn, ngươi có thể giúp đỡ hoặc đứng bên cạnh nhìn, không còn lựa chọn nào khác.”
Dạ Lưu Tô trở lại vị trí của mình, im lặng không nói.
Lý Thanh Sơn khôi phục lại trạng thái tu hành, nhưng không lâu sau lại bị đánh thức. Cao thủ mà thị tộc cử tới còn nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Dẫn đầu chạy tới là mười nữ tử Dạ Du Nhân xinh đẹp. Người thì lạnh lùng, kẻ lại dịu dàng, mỹ lệ hoặc ngọt ngào. Những gương mặt này đều cực phẩm đứng đầu được lựa ra trong Dạ Du Nhân, lại kết hợp với trang phục gợi cảm, như thể đang tuyển chọn người đẹp vậy. Họ không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn có thực lực cường đại. Mỗi người đều có năng lực vượt qua thiên kiếp, là công chúa có thân phận cao quý trong các thị tộc.
Sau khi báo ra tên họ và dâng xong linh thảo, thế nhưng tất cả đều cúi chiếc đầu ngạo mạn, tỏ vẻ muốn tách rời thị tộc, cung phụng Lý Thanh Sơn làm chủ.
Lý Thanh Sơn không khỏi bật cười, đám chủ mẫu này muốn bày tỏ rằng họ cũng có thể tặng được thứ mà Chu Ảnh tộc đã tặng ư? Còn về phần rốt cuộc đám công chúa này có thể trung thành đến đâu, hắn không hề ôm chút mong đợi nào. Ánh mắt các nàng ấy khi nhìn hắn như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Không những thèm khát “sắc đẹp” của hắn, mà càng muốn lấy được một số thứ từ trong tay hắn.
Dạ Lưu Ba cơ bản chẳng là thá gì trong mắt đám công chúa này, chẳng qua có chút may mắn mà thôi. Nếu ngay cả nàng cũng có thể nhận được phần thưởng là một món linh khí cực phẩm, thì tại sao mình không thể chứ?
“Chủ nhân.”
Dạ Lưu Ba cảm nhận được sự đe dọa cực lớn, vô thức túm lấy cánh tay của Lý Thanh Sơn. Nhưng Dạ Lưu Tô lại thở dài thườn thượt, thảo nào hắn lại làm lơ mình như vậy. Tất cả những gì nàng có thể trả giá cũng chẳng có tí trọng lượng nào đối với hắn.
“Được rồi, ta đồng ý, kể từ hôm nay, các ngươi là đội cận vệ của ta.”
Lý Thanh Sơn không từ chối, giữa các thị tộc cần phải bình đẳng. Hắn cần một đội ngũ có thể trực tiếp thống lĩnh, mà có thể có được đám cận vệ này, có lẽ là ước mơ mà nam tử nào cũng mong muốn!
“Lưu Tô, ngươi làm đội trưởng của họ.”
Lý Thanh Sơn nói tiếp.
Dạ Lưu Tô ngây người, mà đám công chúa kiêu ngạo kia lập tức dị nghị:
“Tại sao chứ?”
“Chúng ta nên so tài một trận.”
Nhưng Lý Thanh Sơn không để ý nhiều như vậy, hắn nói thẳng:
“Ta muốn bắt đầu tu hành, giải tán đi!”
Lý Thanh Sơn nhắm mắt lại, hang động trở nên yên tĩnh lần nữa, bỗng nhiên hắn mở mắt ra:
“Lưu Tô, tại sao vẫn chưa đi?”
“Tại sao là ta? Dù sao ta hoàn toàn chẳng là cái thá gì trong mắt người.” Dạ Lưu Tô khó hiểu hỏi.
“Bởi vì ngươi rất đặc biệt.”
“Là điên rồ đi!”
Trong lòng Dạ Lưu Tô chợt động, cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười cay đắng:
“Mẫu thân nói, nếu ta sinh ra trong một gia đình Dạ Du Nhân bình thường, thì sẽ không có ý tưởng điên rồ như vậy.”
“Ban đầu, hết thảy mọi giấc mơ đều có vẻ điên rồ như vậy. Tuy ta là yêu quái, nhưng cũng không ghét bỏ người có lý tưởng và theo đuổi.”
Lý Thanh Sơn khẽ cười nói.
“Vậy tại sao người không chịu đồng ý thế?”
“Điều Lưu Ba gửi gắm chỉ là bản thân nàng ấy, nhưng thứ ngươi gửi gắm lại quá nhiều, quá nhiều. Chính mình không gánh vác nổi nên muốn hất bỏ cho kẻ khác, sau đó sống những ngày tháng an nhàn ư?”
“Không phải.”
Dạ Lưu Tô lên tiếng giải thích.
“Ta không có hứng làm kẻ hòa giải cho một đám nữ tử, nhưng có lẽ suy nghĩ của ngươi có thể đủ để cảm nhiễm họ, khiến họ làm theo ý ngươi. Ta đã cho ngươi cơ hội rồi, cố gắng mà làm thôi! Ta cũng không biết có thể thành công hay không, nhưng nếu thật sự có ngày đó – Dạ Du Nhân lại được sinh sống dưới bầu trời sao một lần nữa, không cần phải mưu đồ hãm hại, chém gϊếŧ lẫn nhau thì nhất định là vì ngươi chứ không phải do ta.”
Tâm tình Dạ Lưu Tô kích động, lần đầu tiên hiểu được đôi chút cảm nhận của Dạ Lưu Ba. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai nói với nàng như vậy, cũng chưa bao giờ có người cổ vũ nàng, tán thành với cách nghĩ của nàng và ủng hộ nàng như thế.
Lúc Lý Thanh Sơn liên tiếp đánh bại Cường Thạch cùng Huyết Ảnh, nàng cũng chỉ khâm phục sức mạnh và mưu lược của hắn. Nhưng lúc này, nghe thấy những gì hắn vừa nói, nàng lại có một loại cảm giác không thể nhìn thẳng vào đối phương. Tâm trí không hề dao động giống như giếng cổ do ngần ấy năm khổ cực tu luyện lại khẽ rạo rực.