Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 770 - Chương 770: Gϊếŧ Đến Nơi

Chương 770: Gϊếŧ Đến Nơi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 770: Gϊếŧ Đến Nơi


Lý Thanh Sơn khẽ lắc đầu, quả nhiên chủ nghĩa giả ôm lý tưởng là dễ lừa nhất. Hắn vốn định để cho Dạ Lưu Ba vị trí đội trưởng nhóm cận vệ này. Nhưng tu vi của Dạ Lưu Ba quá yếu, tâm tính cũng không ổn. Nói đơn giản là, tố chất của Dạ Lưu Tô càng tốt hơn, ít ra có chút khí chất của người lãnh đạo. Làm người cũng khá đơn thuần, dễ dàng nắm bắt, không tỏ ra tham lam khi nhìn hắn.

Nhưng Dạ Lưu Tô thật sự không nhiệt tình lắm, dường như việc trở thành tôi tớ của hắn là một đả kích rất lớn đối với nàng. Vì thế, hắn mới nghĩ ra cách thoái thác này, thật ra cũng không hoàn toàn là lừa đối. Nếu Dạ Lưu Tô thật sự có thể nắm bắt cơ hội này, quả thật có thể làm được rất nhiều chuyện.

Dạ Lưu Tô đi ra khỏi hang, bàn tay đè ngực vẫn còn cảm thấy trái tim đập thình thịch. Không biết là vì những lời kia của hắn hay là vì bản thân hắn.

“Chủ nhân thật là giỏi, lại có thể chọc cho một người thanh tâm quả dục như tỷ tỷ phải xuân tâm nhộn nhạo.”

Dạ Lưu Ba cười tủm tỉm đi ra từ bên cạnh.

“Đừng nói năng lung tung, chúng ta đi thôi.”

Sắc mặt Dạ Lưu Tô đỏ bừng, khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt, kéo Dạ Lưu Ba đi. Bây giờ không phải là lúc suy nghĩ đến loại chuyện này.

“Làm gì?”

“Nếu các nàng ấy muốn so tài, thì ta sẽ so với họ là được.”

Dạ Lưu Tô bừng bừng ý chí chiến đấu, đây là cơ hội trước đây chưa từng có, nàng cần phải nắm chắc.

Mặt trời ngả về phía Tây, ráng chiều đầy trời. Một bóng dáng màu xanh xuất hiện trước cửa hang nối liền với lòng đất.

Phó Thanh Khiêm đeo kiếm đứng đó, vẻ mặt đầy mệt mỏi. Nhưng khi Thanh Hư kiếm vừa ra khỏi vỏ, ánh sáng hiện lên trong mắt hắn, hóa thành một tia sáng xanh bay vọt vào trong hang động đen ngòm.

Đàm phán thất bại, chỉ có thể gϊếŧ thôi!

----

Đường sá trước mắt chợt bị mây mù ngăn cản, Phó Thanh Khâm khẽ nhíu lông mày, dừng chân lại.

Con yêu quái kia lại có được tư duy thế này, biết cách vận dụng trận pháp? Chẳng qua dạng trận pháp thế này đâu thể ngăn nổi hắn?

Phó Thanh Khâm giơ hai ngón tay song song, từ từ lướt qua Thanh Khư kiếm, Thanh Khư kiếm sáng lên hào quang chói mắt, ẩn chứa uy lực kinh người.

Lý Thanh Sơn lại hồn nhiên chẳng biết gì, dù có biết thì cũng chẳng có biện pháp gì, tâm niệm của hắn đang chìm đắm trong tu hành. Thời gian một dần dần trôi qua, tu vi luyện khí ổn định tiến về phía trước, từng luồng chân khí quý thủy, xung phá từng đạo khiếu huyệt.

Đột nhiên, phân thân kính tượng của hắn ở dưới lòng đất mở mắt ra, là người bố trí các trận pháp, hắn cảm nhận được rõ ràng rằng trận pháp đã bị kích hoạt.

Tới rồi ư?

“Tất cả thân vệ, tập hợp!”

Lý Thanh Sơn vọt lên, thanh âm cuồn cuộn, truyền đi tứ phương. Tuy ở đó chỉ là phân thân, nhưng đã bằng mười hai cường giả Dạ Du nhân, lại chiếm được ưu thế về vị trí, đủ để tranh đấu một phen, phá trận pháp cũng phải hao phí không ít lực khí.

Chốc lát sau, mười hai bóng đen bay vυ"t tới, đi đầu chính là Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba, tinh thần phấn chấn. Mười vị công chúa kia, tuy vẫn còn không phục, nhưng cũng đi theo sau các nàng.

Dạ Lưu Tô liên thủ với Dạ Lưu Ba, dùng phương thức hai chọi hai tiến hành thi đấu với các công chúa của năm đại thị tộc khác. Tuy các nàng không hề có thực lực áp đảo, nhưng mà phối hợp lại vô cùng ăn ý, vượt xa sự bằng mặt không bằng lòng của đối thủ, lại có sự trợ giúp của linh khí cực phẩm của Dạ Lưu Ba nên đã hữu kinh vô hiểm mà dành thắng lợi hoàn toàn, củng cố vị trí đội trưởng đội thân vệ của các nàng.
Khiến Dạ Lưu Tô phấn chấn nhất chính là, nàng giảng giải ý tưởng đoàn kết nhất trí với những vị công chúa này, được ba người trong số họ tán đồng, bất kể sự tán đồng này là thật hay giả, đều là sự tiến bộ hiếm có, nên càng tôn trọng Lý Thanh Sơn thêm vài phần.

“Chủ nhân. Xin hỏi có việc gì?”

Lý Thanh Sơn giơ tay lên, tỏ ý bảo các nàng im lặng, ngưng thần cảm ứng trận bàn trong tay, dần dần có chút kỳ quái. Hình như đối phương đã vị vây hãm ở trong trận pháp rồi, hơn nữa còn là bị vây ở trận pháp mê vụ phía ngoài cùng, đây tuyệt đối không phải là Phó Thanh Khâm.

Thân hình hắn chớp một cái đã đến bên rìa trận pháp. Chỉ thấy một Dạ Du nhân đang bị vây trong đó, liền thả hắn đi vào hỏi han.

Chốc lát sau, trên mặt Lý Thanh Sơn hiện ra một biểu cảm kỳ quái.
Dạ Du nhân này là tín sứ của La Ti Chu hậu. Chu hậu triệu hắn về Chu Võng thành nghị sự gấp. Nguyên nhân là một tu sĩ nhân loại một người một ngựa gϊếŧ bốn yêu tướng, gần trăm yêu binh, sau đó ung dung đi mất. Mà lãnh địa của bốn vị yêu tướng này lại đều nằm trong phạm vi lãnh địa của Lý Thanh Sơn.

Gần như có thể tưởng tượng ra rằng, sau khi gặp phải trận pháp thì tu sĩ kia đã chọn cách đi vòng, gϊếŧ sạch yêu tướng ở xung quanh đó.

“Ngươi có biết tu sĩ nhân loại kia trông như thế nào không?”

“Không rõ lắm. Nghe nói là một luồng ánh sáng xanh.”

Lý Thanh Sơn không biết là nên cao hứng, hay là nên thất vọng.

Bình Luận (0)
Comment