Chương 771: Tự Do Khai Chiến - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 771: Tự Do Khai Chiến
“Các ngươi tới rồi?”
Trong Chu Võng thành, La Ti Chu hậu ngồi nghiêng trên vương tọa, lấy tay đỡ má, đối mặt với bốn vị yêu tướng thuộc hạ mạnh nhất của nàng, thần thái nhẹ nhàng, không hề vì tổn thất binh tướng mà tức giận, hoặc là bất kỳ cảm xúc giẫn dữ đau lòng nào, trái lại lại có chút hứng thú, như thấy việc này rất thú vị.
“Đầu đuôi mọi chuyện các ngươi đều biết rồi chứ!”
“Vâng.”
“Bắc Nguyệt, vốn dĩ hắn tới tìm ngươi nhỉ!”
“Hắn tên là Phó Thanh Khâm, là liên lạc sứ của Tru Yêu minh ở Thanh Hà phủ, ta gần như là gϊếŧ Thanh Đằng lão nhân ngay trước mắt hắn, vốn tưởng hắn sẽ không màng tất cả, phá trận để đấu với ta, lại không nghĩ tới...”
“Phó Thanh Khâm, đệ tử của Tàng Kiếm cung, quả nhiên là không đơn giản, bốn yêu tướng đến cơ hội tự bạo yêu đan cũng không có, nếu không phải Huyết Ảnh đuổi đến, yêu tướng chết dưới tay hắn tất sẽ càng nhiều.”
Lý Thanh Sơn không nhịn được mà nhìn về phía Huyết Ảnh, hắn bức lui Phó Thanh Khâm á? Ta xem hơn nửa là Phó Thanh Khâm không muốn kéo dài cuộc đấu dưới lòng đất thêm nữa.
“Nếu không phải không thể đi lên mặt đất, ta nhất định sẽ khiến Phó Thanh Khâm gì đó kia vĩnh viễn ở lại dưới lòng đất.”
Huyết Ảnh trên mặt toàn là khoe khoang, phạm vi cảm tri của yêu quái cực rộng, Huyết Ảnh lại càng là một người xuất sắc trong số đó, hắn đổi chủ đề chất vấn nói:
“Bắc Nguyệt, tất cả đều xảy ra trong chu vi lãnh địa của người, ngươi lại không hề có bất kỳ cảm ứng nào à?”
“Yêu khí của Bắc Nguyệt, vốn đã không bằng chúng ta, càng đừng nói là, hiện tại ngươi nhìn thấy chỉ là một cái phân thân thôi. Bắc Nguyệt, ta rất tò mò, bản thể của ngươi lại đi đâu rồi?”
Lý Thanh Sơn còn chưa kịp trả lời, lại bị giọng điệu chậm rì rì của Long Oa ngắt lời.
“Tự nhiên là ở trên mặt đất, thăm dò động thái của Tru Yêu minh.”
“Ngươi thăm dò động thái như thế này à?”
Huyết Ảnh cười nhạo nói.
“Có gì đáng tranh cãi đâu chứ, đi gϊếŧ lại là được rồi!”
Cường Thạch rống lớn một tiếng, chiến ý hừng hực.
“Cường Thạch nói không sai, Bắc Nguyệt, ngươi gϊếŧ bốn người của họ, họ lại gϊếŧ bốn người của chúng ta, rất công bằng. Huyết Ảnh, từ nay về sau, yêu tướng ở phía tây sẽ do ngươi thống lĩnh. Cường Thạch, phía đông giao cho ngươi. Bắc Nguyệt, ngươi tiếp tục quản lý cho tốt Dạ Du nhân. Long Oa, ngươi phụ trách điều hành từ bên trong, không thể để bị kẻ khác tuỳ ý lợi dụng kẽ hở nữa.”
Cường Thạch và Huyết Ảnh đều vui vẻ ra mặt. Điều này có nghĩa là họ có được mấy chục yêu tướng thuộc hạ để điều động. Long Oa sáng bừng mắt, tuy hắn không có thuộc hạ, nhưng lại là người truyền lệnh của La Ti Chu hậu, càng quan trọng hơn.
Lý Thanh Sơn trầm tư, an bài như thế này là thật sự muốn khai chiến rồi!
Mấy câu nói của La Ti Chu hậu đã quyết định xong thế cuộc trong lòng đất, sau đó thong dong đứng dậy nói:
“Truyền mệnh lệnh của Long vương bệ hạ, từ hôm nay trở đi, tất cả yêu quái dưới quyền của ta đều có thể tự do hành động, bắt gϊếŧ nhân loại!”
Cùng lúc đó, trên hội nghị của Tru Yêu minh, Phó Thanh Khâm ở trước mặt đông đúc tu sĩ Trúc Cơ, đưa ra hơn trăm viên yêu đan hắn thu được, lớn lớn nhỏ nhỏ, như là trân châu lưu ly.
Yêu đan là kết tinh trăm ngàn năm tu vi của yêu quái, giá trị vượt xa linh thảo linh dược phổ thông. Ngoài việc sau khi dùng có thể đại tăng tu vị, đột phá cảnh giới, thậm chí ở phương diện luyện khí pháp trận cũng có diệu dụng khó tả. Vì cực hiếm có nên giá trị của nó lại càng cao, mà giá trị của yêu đan của yêu tướng càng là cao đến không thể tưởng tượng được.
Hành động này của Phó Thanh Khâm giống như đặt trăm viên kim cương ở trước mặt người bình thường. Nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, không hẹn mà gặp đều phát ra tiếng cảm thán tán thưởng, hợp thành một mảnh ầm ĩ.
Phó Thanh Khâm đứng chắp tay sau lưng, lạnh lùng quan sát. Vì lo lắng cho đại cục, hắn không chọn tấn công pháp trận, trừ việc không muốn lãng phí thời gian và sức mạnh, nguyên nhân quan trọng nhất là, thật ra hắn cũng không có thù hận gì với Lý Thanh Sơn cả, Tam Sơn lão nhân cũng thế, Khương Sơn Thành cũng vậy, chết thì cũng chết rồi, không hề đáng để hắn đặc biệt quan tâm.
Tuy nhiên Lý Thanh Sơn cứng rắn phá đi Thanh Đằng sơn, làm tổn hại đến thể diện của hắn và Tàng Kiếm cung, nhưng đối với hai chữ “thể diện”, hắn trước nay cũng chưa hề để tâm đến, chỉ là báo thù theo chỉ thị của Tàng Kiếm cung, rồi lấy ra yêu đan để làm dậy lên sự tham lam của những người này. Nếu gϊếŧ ai cũng là gϊếŧ, cần gì phải chọn đối thủ phiền toái nhất chứ?
“Phó đạo hữu, làm sao để có được thứ này vậy?”
Một tu sĩ nhiệt tình hỏi.
Phó Thanh Khâm lười mở miệng, nhưng mà lại nghĩ đến sự sắp xếp của Tàng Kiếm cung, nên vẫn kể lại đầu đuôi mọi việc, lập tức nhận được một tràng hoan hô tán thưởng.
“Như thế không được coi là vi phạm liên minh chư vương à?”
“Từ hôm nay trở đi, trong phạm vi Thanh Hà phủ, tất cả tu sĩ nhân loại đều có thể tự do ra vào lòng đất, trảm yêu trừ ma!”
Sau một trận kinh hô, người người nhảy nhót reo mừng. Yêu đan giá trị liên thành, khoáng mạch linh thạch chôn sâu dưới lòng đất, các loại linh thảo sinh trưởng trăm ngàn năm dường như đang vẫy tay với họ. Dưới sự dụ hoặc của những lợi ích này, hình như yêu quái cũng không còn đáng sợ cho lắm nữa.
Duy có một số ít người, lại lộ ra dáng vẻ lo lắng vô cùng, nhìn tình hình bốn phía lại không thể nói được gì, mọi chuyện thật sự đơn giản như vậy ư? Làm gì có chuyện bánh rớt từ trên trời xuống thế được.