Chương 772: Không Được Như Ý - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 772: Không Được Như Ý
“Đợi đã, Chu hậu đại nhân, ta có ý kiến khác.”
Chu Võng thành, Cường Thạch và Huyết Ảnh còn đang kinh hỉ phấn chấn, Lý Thanh Sơn lại không đồng ý.
“Ồ, ngươi có ý kiến gì?”
“Ta cảm thấy không nên mặc cho yêu quái muốn gì làm nấy!”
Lý Thanh Sơn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, một khi mệnh lệnh của La Ti Chu hậu được công bố ra, vô số yêu quái bị đè nén ở dưới lòng đất sẽ toàn lực xông ra, còn có yêu tướng cường đại khát máu hiếu chiến như Cường Thạch Huyết Ảnh, sẽ đem lại tai nạn nhường nào cho người bình thường chứ.
“Vì sao vậy?”
La Ti Chu hậu nhíu mày, yêu tướng thuộc hạ cấp tiến nhất của nàng lại nói ra những lời này, thật sự làm nàng cảm thấy quá kỳ lạ.
“Huyết Ảnh nghi ngờ điều tra của ta, vậy ta sẽ nói một chút kết quả điều tra của ta, đó chính là, nhân loại vốn không hề đoàn kết một lòng. Trong đó chia làm hai thế lực lớn, Tru Yêu minh do các môn phái tập hợp thành, còn có những kẻ tu hành lấy Bách Gia kinh viện làm trung tâm, thuộc về thế lực của triều đình.”
“Vậy thì đã sao, họ đều là địch nhân của chúng ta!”
Huyết Ảnh nói.
“Ngươi nói không sai, nhưng giữa họ cũng không phải là bằng hữu. Nếu chúng ta tập trung tinh lực, chỉ nhằm vào Tru Yêu minh, Bách Gia kinh viện ắt rất có khả năng sẽ chỉ bàng quan, chí ít cũng sẽ kéo dài một đoạn thời gian. Như vậy thì lực lượng tổng thế của chúng ta sẽ mạnh hơn Tru Yêu minh nhiều, có thể có được ưu thế rất lớn.”
“Nhưng nếu chúng ta đại khai sát giới, cuốn cả người bình thường vào, thì sẽ bức Bách Gia kinh viện lập tức tham chiến, tình huống trái lại sẽ bất lợi với chúng ta, tất cả những điều này đều là vì lo cho đại cục, xin Chu hậu đại nhân minh giám.”
Lý Thanh Sơn đĩnh đạc nói, có đạo lý có căn cứ. Hắn chỉ muốn nhằm vào Tru Yêu minh mà thôi, chiến tranh cũng là do Tru Yêu minh khơi dậy, chỉ cần tiêu diệt những phái cấp tiến này, nói không chừng có thể giành lại hoà bình giữa nhân loại và yêu tộc.
Huyết Ảnh á khẩu không nói, không thể không thừa nhận, những lời Lý Thanh Sơn nói có chút đạo lý. Cường Thạch cũng như là chưa từng gặp qua Lý Thanh Sơn vậy, đánh giá hắn từ đầu đến chân. Một gia hỏa dám cùng mình liều mạng, lại có tâm tư cẩn thận sâu sắc như vậy.
“Bắc Nguyệt à Bắc Nguyệt, đây mới là chỗ lợi hại của ngươi đi! Ta thật phải khen ngươi một tiếng hữu dũng hữu mưu.”
La Ti Chu hậu nhè nhẹ vỗ tay.
“Đại nhân khen nhầm rồi!”
Lý Thanh Sơn khẽ cười, tin tưởng rằng kiến nghị có lợi cho chiến tranh thế này, sẽ có thể được La Ti Chu hậu sở tiếp nhận.
Long Oa cúi thấp đầu, trên mặt hiện ra nụ cười quỷ bí.
“Vậy thì mong chờ vào biểu hiện tiếp theo của ngươi.”
La Ti Chu hậu nói.
Đây là tiếp nhận hay là phủ quyết? Lý Thanh Sơn ngước nhìn nụ cười tàn nhẫn ác độc của La Ti Chu hậu, trong lòng phát lạnh, đột nhiên hiểu ra một điều, sau khi đoán sai Phó Thanh Khâm, hắn lại đoán sai nàng.
Nàng chỉ là muốn nhìn thế giới bùng cháy lên mà thôi!
…
“Ta nghĩ rằng nên bắt đầu ra tay từ phàm nhân, nhân loại đều là loại giảo hoạt, lại biết dùng những cạm bẫy như trận pháp, vô cùng nguy hiểm. Nhưng nếu chúng ta nhắm chuẩn mục tiêu vào thành trì mà nhân loại cư trú, họ sẽ không biết đề phòng như thế nào, chỉ có thể bị chúng ta dắt mũi đi thôi, chúng ta sẽ bố trí cạm bẫy, vây công kẻ tu hành tới cứu viện.”
Thân là đệ nhất cố vấn của La Ti Chu hậu, Long Oa từ từ phát biểu nhận xét.
“Nếu họ không tới cứu viện thì sao?”
Cường Thạch nhíu mày nói, so với phàm nhân, hắn lại càng muốn gϊếŧ kẻ tu hành hơn.
“Mỗi ngày chúng ta gϊếŧ một thành, ta không tin họ có thể bàng quan được!”
Huyết Ảnh vươn ra đầu lưỡi đỏ lòm, liếʍ liếʍ mồm mép. Hắn tu hành cần nhất chính là máu tươi, nhưng mà ở dưới lòng đất, không thể gϊếŧ lung tung những yêu quái khác và Dạ Du nhân được, chỉ có thể dựa vào “Tế phẩm” mà Dạ Du nhân hiến lên để sống qua ngày. Sách lược này của Long Oa vừa hay hợp với tâm tư của hắn.
“Mục tiêu của chúng ta nên là kẻ tu hành!”
Lý Thanh Sơn càng không thế chấp nhận nổi việc ra tay với những người vô tội chẳng liên quan gì đến Tru Yêu minh hay thậm chí là kẻ tu hành.
“Kẻ tu hành không phải chính là từ phàm nhân tu luyện mà thành à? Phàm nhân không phải là ăn máu thịt của tộc loại chúng ta mà trưởng thành à? Chỉ có thể cắt bỏ nó từ căn cơ thì mới có thể thật sự đánh bại nhân loại, đạo lý đơn giản thế này mà ngươi lại bỏ qua sao?”
Ba câu hỏi liên tiếp của Long Oa khiến Lý Thanh Sơn không biết trả lời thế nào. Con người dùng thú vật làm thức ăn, phạm vi hoạt động của con người khuếch đại, phạm vi sinh tồn của thú vật sẽ biến nhỏ. Ở tiền thế, trên cái thế giới hoàn toàn do nhân loại thống trị kia, những chủng tộc khác không phải đều đang diệt vong từng ngày sao?
Cái gọi là bảo hộ động vật, chẳng qua là ở vị trí của Thượng Đế bố thí chút cơm thừa canh cặn mà thôi, hơn nữa còn là lập ra dựa vào nhu cầu của bản thân. Dã thú bị nhốt lại làm đồ chơi, gia súc bị nuôi dưỡng sau đó gϊếŧ mổ, nhân loại thì thản nhiên như không có chuyện gì, nhưng đối với thú vật mà nói, đó chính là tận thế đáng sợ nhất.