Chương 773: Xao Động, Bất An - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 773: Xao Động, Bất An
Chiến tranh không phải vừa mới bắt đầu, mà là chưa từng dừng lại. Nhân tộc với yêu tộc, từ căn bản chính là đối lập. Thánh tổ hoàng đế khiến hai tộc quần giữ vững được vài ngàn năm hòa bình thật sự là đã hoàn thành một sự nghiệp vĩ đại không thế tưởng tượng nổi.
“Long Oa nói không sai, đây mới là cách làm của yêu tộc chúng ta.”
La Ti Chu hậu tán thưởng nói.
“Bắc Nguyệt, đến lúc đó ngươi sẽ nếm được mùi vị thất bại.”
Huyết Ảnh âm trầm nói.
“Hahaha, cuối cùng cũng có thể đại khai sát giới rồi, Bắc Nguyệt, không bằng chúng ta so xem ai gϊếŧ được càng nhiều hơn đi!”
Cường Thạch cuồng tiếu nói.
Lý Thanh Sơn chợt sinh ra một ý nghĩ quái lạ. Làm sao ta có thể nhập bọn với chúng cơ chứ? Mấy gương mặt xung quanh dần dần vặn vẹo đi, lúc thì biến thành một hòn đá sát sinh đáng sợ, lúc thì biến thành một con dơi đẫm máu, cuối cùng biến thành một con nhện tám mắt tám chân tàn nhẫn độc ác, cùng nhào vào hắn.
Sau đó hắn nhìn vào chính mình, bỏ đi sừng trâu và vuốt hổ, da dẻ như sắt đen hóa thành màu đồng, khôi phục lại dáng vẻ vốn có của hắn, đó là nhân loại mà!
“Bắc Nguyệt, thời gian ngươi ở trên mặt đất là lâu nhất, ngươi nghĩ ta nên ra tay từ tòa thành trì nào đầu tiên. Tốt nhất là có nhiều người một chút.”
Lời nói của Long Oa như truyền tới từ một nơi rất xa, đánh vỡ ảo ảnh trước mắt Lý Thanh Sơn. Ngẩng đầu lên, La Ti Chu hậu và Huyết Ảnh Cường Thạch, đều đang nhìn vào hắn, chờ câu trả lời của hắn.
“Chu hậu đại nhân, ta có việc muốn bẩm báo!”
“Việc gì?”
“Gần đây tu vi của ta đã đạt đến bình cảnh, muốn bế quan khổ tu một đoạn thời gian để tiến hành đột phá, dễ bề quyết chiến với Phó Thanh Khâm, e rằng không thể tham gia trận chiến sớm nhất rồi.”
Lý Thanh Sơn cúi đầu xuống, tóc đỏ lòa xòa dấu đi một tia mê mang trong mắt hắn. Đột nhiên phát hiện, tình huống đã hoàn toàn mất kiểm soát, hoặc có lẽ nghĩ rằng bản thân mình có thể kiểm soát được vốn là một cảm giác cuồng vọng sai lầm!
“Vậy ư?”
La Ti Chu hậu ánh mắt lập lòe, vô cùng hoài nghi.
…
“Chủ nhân, ngươi về rồi, thương nghị thế nào rồi?”
Lý Thanh Sơn về đến hang động lãnh địa, Dạ Lưu Ba lập tức ra đón.
“Từ hôm nay trở đi, ta sẽ bắt đầu bế quan. Tất cả mọi việc trong lãnh địa đều tạm thời do Dạ Lưu Tô với Dạ Lưu Ba xử trí. Nếu không phải có chuyện quan trọng thì không được làm phiền ta.”
Lý Thanh Sơn đi lên đài cao, lớn tiếng tuyên bố.
Cuối cùng, La Ti Chu hậu vẫn đáp ứng thỉnh cầu của hắn, căn bản sẽ không hoài nghi yêu tướng thực lực cường đại, chiến công hiển hách này lại có những phân vân do dự như vậy trong lòng.
“Đa tạ chủ nhân tín nhiệm.”
Dạ Lưu Tô vui vẻ trong lòng.
Các Dạ Du nhân khác tuy có dị nghị, nhưng Lý Thanh Sơn lại căn bản không để ý đến các nàng, bảo các nàng lui xuống rồi nhắm mắt lại.
“Tiểu An, ngươi nghĩ rằng ta nên làm thế nào?”
Dưới Tranh Minh đảo, bế quan trong động phủ, Lý Thanh Sơn mở mắt ra, không chút khách khí mà dốc bầu tâm sự với Tiểu An về khổ não trong lòng.
“Không giúp ai cả.”
Tiểu An nghĩ ngợi một hồi, trả lời thành thật.
“Không giúp ai cả?”
“Đúng vậy, những người hay yêu khác có ra sao thì có liên quan gì đến chúng ta? Cũng không phải là ngươi gϊếŧ họ, là tự họ muốn gϊếŧ tới gϊếŧ lui, đừng để ý đến họ nữa, chúng ta chỉ cần tu hành cho tốt là được rồi.”
Tiểu An nhấp nháy đôi mắt to tròn, nhẹ nhàng an ủi hắn. Thật ra nàng có chút không hiểu nổi Lý Thanh Sơn phiền não điều gì, dù sao thì ở trong mắt nàng, trừ hắn ra thì những sinh linh dù có chết sạch cũng chẳng có gì đáng lo, không bằng nói đây mới chính là điều nàng mong muốn.
“Ngươi nói có đạo lý, có lẽ là ta đã nghĩ quá nhiều rồi.”
Lý Thanh Sơn cười khổ lắc đầu, thân là một quái vật nửa người nửa yêu, hắn đã mất đi lập trường, sa vào thế cô lập tuyệt đối, không khỏi nghĩ tới Cố Nhạn Ảnh, nàng đã từng gặp phải sự đấu tranh tư tưởng như thế này hay chưa?
Chợt thấy mi tâm giật một cái, Tiểu An nghiêm túc ra mặt, ngón tay nho nhỏ ấn ở giữa mi tâm Lý Thanh Sơn, dường như muốn ấn cho lông mày đang nhíu chặt của hắn giãn ra.
Lý Thanh Sơn khẽ cười, chí ít, bất kể lúc nào hắn đều sẽ không cô độc.
“Bắt đầu tu hành nhé, muốn một phát Trúc Cơ luôn, để lấy được thứ mà Ngưu ca giao cho ta!”
Lý Thanh Sơn tràn đầy hào hứng, lập tức ngồi xuống bắt đầu tu hành, nhưng qua một lúc, lông mày lại vô thức nhăn lên, dù đã vận lên Linh Quy Trấn Hải quyết , cũng không thể nào tử tế đi vào trạng thái tu hành.
Lúc này, Lý Thanh Sơn đột nhiên nghe được tiếng tụng kinh véo von, đó là tiếng của Tiểu An.
Tiểu An khoanh chân ngồi tại Lý Thanh Sơn, đếm từng viên niệm châu đầu lâu, từng dòng kinh văn phát ra từ trong miệng nàng, trực tiếp chui vào trong tai hắn.
Tuy căn bản không thể lý giải hàm nghĩa của kinh văn, nhưng tâm của Lý Thanh Sơn dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu tự kiểm điểm lại tất cả mọi chuyện mà hắn gặp phải từ sau khi đi khỏi Ngọa Ngưu thôn, rất nhiều cảnh tượng như là tua lại, bắt đầu lùi về sau, càng lúc càng nhanh.
Rất nhiều nhân vật rất nhiều sự kiện, lần lượt từng thứ lướt qua trước mắt như là đánh tơ lột tằm.