Chương 774: Ba Năm - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 774: Ba Năm
Bất tri bất giác, hắn đã có nhiều ái hận tình thù như thế quanh quẩn trong lòng, thời khắc này, lại bị phủi sạch đi như bụi trần mạng nhện.
Cũng có những sự tồn tại không thể dễ dàng bị phủi đi, ví như Phó Thanh Khâm, ví như Hàn Quỳnh Chi, đó là hận với yêu khắc sâu trong tâm hắn, lúc này lại giống như bị kẹt băng, cảnh tượng dừng lại không chạy tiếp nữa.
Kinh văn trong miệng Tiểu An thay đổi, những cảnh tượng này cũng lướt qua được. Cuối cùng, lại quay về Ngọa Ngưu thôn, quay về cái chuồng trâu thấp nhỏ kia, cậu thiếu niên nằm trên cỏ khô say sưa ngủ.
Ba năm thời gian, chớp mắt đã qua.
…
Lý Thanh Sơn thở dài một hơi, tựa như tiếng còi dài làm khơi dậy từng đợt cuồng phong ở trong động phủ bế quan lớn như vậy. Hắn mở hai mắt ra, đôi mắt giống như hai ngôi hàn tinh chợt lóe, hào quang dần dần thu lại, trở nên u ám như hố sâu.
“Tiểu An, đã qua bao lâu rồi?”
“Đã qua khoảng ba năm rồi.”
“Ba năm, lâu thế rồi cơ à.”
Lý Thanh Sơn có chút kinh ngạc, tuy rằng thực tế thì hắn vẫn cảm nhận được, nhưng không phải là dài đằng đẵng, mà là cực kỳ ngắn ngủi.
Thời gian ba năm, là khoảng thời gian cỏ cây đã trải qua ba lần tươi rồi lại héo, là thời gian để cho đứa nhỏ biến thành thiếu niên. Nhưng trong mắt hắn, lại ngắn ngủi như nhấc một ngón tay.
Trong núi không có giáp, trong động không tính tháng năm. Đây là định nghĩa của người tu hành về thời gian.
Ba năm qua, cũng không phải hắn vẫn luôn ngồi thiền tĩnh tu, cứ qua ba năm ngày lại cười nói vài câu với Tiểu An, xong lại tỷ thí một phen, vốn chẳng hề cảm thấy buồn tẻ nhạt nhẽo chút nào, ngược lại cảm thấy dị thường phong phú.
Họ ở cùng một chỗ, không hề nghiêm trang như ngồi luận đạo, những chuyện mà họ trò chuyện vốn chẳng liên quan gì đến nghiệp tu hành, nhưng nhìn nhau cười, tâm đầu ý hợp, vì là đạo hữu, hoặc chính là tri âm như người ta thường nói.
Thỉnh thoảng, Dạ Lưu Tô dường như đã bẩm báo với phân thân của hắn dưới lòng đất vài lần, nhưng nội dung cụ thể đều đã rất mơ hồ, rõ ràng hai năm trước Tiểu An đã nói với hắn một chuyện vô cùng bình thường, nhưng hắn lại có thể hồi tưởng rõ ràng từng chữ.
“Hôm nay có thu hoạch không?”
Tiểu An hỏi.
“Trong lòng ta, vẫn còn mê man đang.”
Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng lắc đầu, đặt tay lên ngực.
Giờ phút này, tu vi của Lý Thanh Sơn đã không còn là luyện khí tầng chín nữa, mà là luyện khí tầng mười. Hắn chỉ mất nửa năm đã mượn linh khí thiên địa, đả thông đốc mạch. Sau đó hắn bắt đầu tôi luyện thập nhị chính kinh, cũng chính là thủ tam dương kinh, túc tam dương kinh, thủ tam âm kinh, túc tam âm kinh.
Trải qua hai năm chuyên chú tu hành tuyệt đối, cuối cùng hắn cũng tôi luyện hoàn tất, đột phá luyện khí tầng mười. Cuối cùng trong nửa năm này, hắn vẫn luôn cố gắng, ý đồ trực tiếp đột phá cảnh giới Trúc Cơ, lấy được món đồ mà Thanh Ngưu lưu lại cho hắn.
Ban đầu, Lý Thanh Sơn vô cùng tự tin. Vì hắn có rất nhiều Chân Linh Đan nên hắn cảm thấy cũng khá vững vàng, cũng có thể tích tụ đến cảnh giới Trúc Cơ.
Nhưng khi xâm nhập theo tu hành, hắn mới phát hiện sự tình không đơn giản như vậy. Con đường tu đạo của người cực kỳ coi trọng tâm tính tu vi, trong lòng nếu vẫn còn gông cùm xiềng xích, làm nhiều mà chẳng được là bao. Thậm chí trở thành trở ngại lớn. Cho nên đã qua rất lâu rồi mà Hoa Thừa Tán vẫn không thể đột phá cảnh giới, không phải là hắn không đủ thiên tư. Hoa gia há lại thiếu chân linh đan.
“Việc nên đối mặt chung quy vẫn phải đối mặt. Tiểu An...”
Lý Thanh Sơn lẩm bẩm.
“Chúng ta xuất quan đi!”
Tiểu An cười tiếp, mắt ngọc mày ngài, ngữ tiếu thản nhiên.
Mặc dù qua ba năm, dáng người của nàng lại không có chút thay đổi nào.
…
Thấy lại mặt trời, Lý Thanh Sơn nheo mắt lại, nhìn non sông tươi đẹp, mọi thứ đều không khác ba năm trước là bao. Chỉ là hắn có thể cảm nhận được, trận pháp bao phủ Bách gia kinh viện đã trở nên càng thêm huyền diệu cường đại rồi.
Tiểu An định tự mình về Phật gia một chuyến, Lý Thanh Sơn thì trực tiếp đi đến Pháp gia. Đi tới trước một tòa tiểu lâu tinh xảo bên hồ, đó là nơi ở của Hàn Quỳnh Chi ở Pháp gia.
Ba năm qua, người hắn lo lắng nhất chính là nàng, sợ nàng gặp phải bất trắc gì đó ở trong chiến loạn, sau khi tu đến luyện khí tầng chín hắn đã muốn xuất quan luôn. Nhưng nghĩ lại, có khi nàng cũng đang bế quan, cho dù xuất quan, dựa vào gia thế bối cảnh của nàng, cũng sẽ có người bảo hộ, hắn bèn yên tâm trở lại. Nhưng cũng không thể không thừa nhận, tâm tình của hắn so với tình yêu cuồng nhiệt năm đó đã có chút thay đổi.
Cộc cộc cộc, Lý Thanh Sơn gõ cửa phòng.
Tiếng bước chân từ phía sau cửa truyền đến, tâm tình Lý Thanh Sơn có hơi lay động, nhưng khi cánh cửa mở ra, hắn hơi kinh ngạc.
Vì bị trận pháp bao phủ, Lý Thanh Sơn không có cố gắng dò xét khí tức trong lầu, nhưng giây phút cửa phòng mở ra, người đứng đó lại không phải là Hàn Quỳnh Chi, mà là một đệ tử Pháp gia có chút quen thuộc, chính là Ngô Cấn.
Khi nhìn thấy Lý Thanh Sơn, Ngô Cấn cũng sửng sốt một chút, vội vàng nói:
“Chắc là ngươi tới tìm Hàn sư tỷ nhỉ! Hàn sư tỷ đã không còn ở chỗ này nữa rồi.”
Trong lòng Lý Thanh Sơn hơi trầm xuống, đây là nơi ở của nàng, sao có thể dễ dàng chuyển lại cho người khác được.