Chương 775: Chết Rồi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 775: Chết Rồi
“Ngươi đã tu đến luyện khí tầng mười rồi sao, chúc mừng...”
Ngô Cấn còn chưa nói xong, Lý Thanh Sơn đã cưỡi mây mà đi, đi thẳng đến Đảo Đại Tranh của Binh gia.
Cùng lúc đó, Tiểu An trở lại đảo Vô Lậu, đến bái kiến Nhất Niệm đại sư.
“Tiểu An sư tỷ, ngươi quay về rồi à.”
Một đệ tử Phật gia xuất hiện, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng dẫn nàng đến trước thiền phòng của Nhất Niệm đại sư, xuyên qua chùa chiền quen thuộc cùng Phật các, nàng cảm giác khí tức sinh mệnh từng hoạt động trong Vô Thất tự đã ít đi rất nhiều.
“Phương trượng, tiểu An sư tỷ xuất quan, đến bái kiến.”
Cách xưng hô của tăng nhân khiến Tiểu An cảm thấy có chút kỳ quái. Trong thiền phòng, một hòa thượng gầy gò da bọc xương đi ra, vẻ mặt nghiêm khắc, hai tay chắp lại nói:
“Tiểu An sư muội, đã lâu không gặp.”
“Giác Tâm.”
Nếu không phải Tiểu An có năng lực cảm thụ sinh mệnh khí tức của người khác, tuyệt đối không thể liên hệ người trước mắt với đệ tử thủ tịch Phật gia – Giác Tâm vừa cao vừa mập được.
Giác Tâm từ sau khi bị một kiếm của Tiểu An đánh bại, tự xin đến diện bích trong hang Ma Nhai ba năm, trải qua một phen khổ tu, cuối cùng cũng đột phá cảnh giới, Trúc Cơ thành công, thứ hắn đang mặc trên người rõ ràng là áo cà sa của phương trượng.
“Ngươi đừng thấy lạ, hiện tại ta là gia chủ Phật gia, phương trượng của Vô Lâu tự.”
Nói xong, trên mặt Giác Tâm lại không chút tự đắc nào, ngược lại lộ ra một nỗi bi thống không cách kiềm chế được:
“Sư phụ...Sư phụ, hắn chết rồi.”
“Hắn chết thế nào?”
“Bị yêu ma gϊếŧ chết!”
Giác Tâm trợn tròn mắt, như Kim Cương trợn mắt. Tiểu An cúi đầu, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
“Chẳng lẽ ngươi không đau lòng chút nào sao?”
Giác Tâm lớn tiếng chất vấn.
“Ừm.”
Tiểu An mặt không chút thay đổi.
“Ngươi...thật sự quá vô tình!”
Giác Tâm chỉ thẳng vào Tiểu An, giọng nói run rẩy, hiển nhiên là vô cùng tức giận.
Tiểu An cũng không biện bạch gì thêm.
“Là gia chủ Phật gia, ta cảm thấy ngươi không thích hợp đảm nhiệm vị trí thủ tịch của Phật gia nữa!”
Giác Tâm hét lớn một tiếng, khiến cả Vô Lậu tự khϊếp sợ, sau đó hắn phất tay áo rời đi.
Tiểu An cũng không cảm thấy phẫn nộ, nàng vốn không muốn làm thủ tịch của Phật gia, làm xong những chuyện nên làm nàng bèn đi tìm Lý Thanh Sơn, nàng lẳng lặng xoay người, đi ra ngoài.
Đệ tử Phật gia nghe thấy động tĩnh bèn chạy ra, hoặc là tỏ vẻ ngạc nhiên hoặc là ánh mắt khinh bỉ. Tiểu An làm như không thấy những chuyện này, nàng đi thẳng vào trong tháp lâm, có một tòa tháp rất mới, phía dưới lưu lại pháp hiệu là “Nhất Niệm”, xem như là một chút kỷ niệm cuối cùng còn sót lại.
Tiểu An nàng vẫn là mặt không chút thay đổi, lấy ra một hạt châu giống như hoàng kim, nhìn chăm chú thật lâu, đó là kim cương châu mà Nhất Niệm đại sư đã cho nàng khi xưa.
Xin lỗi, ta không thể đau lòng thay ngươi được, nhưng nếu có thể, ta sẽ trả thù thay ngươi.
...
Trên đại diễn võ trường, Hàn Thiết Y đứng trên đài đá, quan sát đệ tử Binh gia trong sân tập luyện. Trải qua chiến tranh tẩy lễ, hắn cũng đột phá cảnh giới Trúc Cơ, mà phải trả giá bằng mấy lần suýt chết. Hắn chợt ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đóa mây phá không mà đến, nhẹ giọng nói:
“Rốt cục cũng tới.”
“Thiết Y, ngươi có biết...”
Lý Thanh Sơn cũng nhìn thấy Hàn Thiết Y, cưỡi mây phóng nhanh đến trước mặt hắn, Hàn Thiết Y tuân thủ quy tắc im lặng trước sau như một của hắn, không nói gì, đem một xấp thư giao cho Lý Thanh Sơn.
Trên phong thư viết rõ ràng, “Thanh Sơn thân khải, Hàn Quỳnh Chi thư. “
Lý Thanh Sơn theo mở từng phong thư ra theo thứ tự, lá thư đầu tiên là từ hai năm trước.
Sau khi xem xong, Lý Thanh Sơn yên lòng, thì ra hai năm trước, Hàn Quỳnh Chi đã rời khỏi Bách gia kinh viện, đi quận Như Ý, chỗ của bá phụ Hàn An Quốc của nàng để tiếp tục tu hành. Có lẽ là do không nhận được hồi đáp, những lá thư phía sau dần dần ít đi, bức thư cuối cùng là ba tháng trước.
Lý Thanh Sơn sau khi xem qua một lần, trong lòng không biết là tư vị gì, thoải mái buồn bã, còn có một chút an tâm.
“Ngươi đừng trách nàng, nàng chờ ngươi nửa năm, trong một lần làm nhiệm vụ gặp phải yêu tướng, thiếu chút nữa đã mất mạng.”
Hàn Thiết Y hiếm khi mở miệng giải thích.
“Sao nàng lại chấp hành một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy?”
Lý Thanh Sơn nhíu mày.
“Hiện tại đã không còn nhiệm vụ không nguy hiểm nữa rồi.”
“Những người khác đâu?”
Ánh mắt Lý Thanh Sơn trở lại võ trường Đại Diễn, đôi mắt cũng nhìn về phía hắn. Ba năm trôi qua, trên người những đệ tử Binh gia này đều có thêm một luồng khí tức xơ xác tiêu điều, điều này khiến hắn nhớ tới thân vệ quân năm xưa ở Hàn gia nhìn thấy, tuy là huấn luyện, nhưng trên mặt mỗi người đều là sát khí đằng đằng, giống như là đối mặt với địch nhân thật sự.
Nhưng trên sân chỉ có ba bốn trăm người, có rất nhiều gương mặt mới xa lạ non nớt. Hơn nữa tu vi cũng không phải rất cao, hiển nhiên là đệ tử mới gia nhập.
“Chết rồi, cũng có kẻ chạy trốn.”
Hàn Thiết Y nói.