Chương 776: Hoang Tàn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 776: Hoang Tàn
Lý Thanh Sơn nhìn lên bầu trời trong xanh như mới được tẩy rửa, trong lúc hoảng hốt nhìn thấy một con quái vật khổng lồ vô cùng, chiếm giữ trên phủ Thanh Hà ba ngàn dặm, vô thanh vô tức cắn nuốt, tên quái vật kia là chiến tranh. Cái gọi là không khác gì ba năm trước đúng là một hiểu lầm tai hại.
Không nói tính tình Hàn Quỳnh Chi như thế nào, chỉ dựa vào sự quật cường của nàng, sao nàng có thể trốn tránh nguy hiểm cho được?
“Muốn trả lời thư không?”
Hàn Thiết Y nói.
“Tạm thời không được.”
Lý Thanh Sơn suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng lắc đầu. Từ bức thư phía sau có thể thấy hiện tại nàng sống rất tốt, cũng đang chuẩn bị cho Trúc Cơ, tốt nhất không nên quấy rầy tâm tình của nàng vào lúc này, ảnh hưởng đến việc tu hành của nàng.
Hơn nữa, ai biết được lần tiếp theo gặp nhau là khi nào?
Ba, năm năm, hoặc mười năm ...
Ngay cả tâm tình lúc này cũng không giống ngày xưa, chứ đừng nói là nhiều năm sau.
Lý Thanh Sơn và Tiểu An gặp nhau bên ngoài Vân Hư Đảo, còn chưa kịp tiến vào Trúc Hiên trong đảo, một bóng dáng xinh đẹp đạp sóng mà đến, Lý Thanh Sơn thấy nàng thì không khỏi nhíu mày.
Tiền Dung Chỉ nhìn thấy Tiểu An thì ánh mắt sáng lên, lắc mình đi đến, nàng ngồi xổm xuống nắm lấy tay Tiểu An, hỏi:
“Có đau không?”
Tiểu An lắc đầu.
Nụ cười của Tiền Dung Chỉ càng thêm diễm lệ, nàng muốn ôm Tiểu An một cái, lại chỉ ôm được một khoảng không.
“Tiền Dung Chỉ, ngươi tới đây làm gì?”
Lý Thanh Sơn kéo Tiểu An ra sau lưng.
“Ngươi cũng vẫn như cũ, xuất ra Xích Lang bài của ngươi, có nhiệm vụ!”
Lý Thanh Sơn nửa tin nửa ngờ lấy Xích Lang bài ra, nó hơi sáng lên, trong đó quả nhiên truyền đến giọng nói của Hoa Thừa Tán, có vài phần mơ hồ:
“Thanh Sơn, nghe nói ngươi xuất quan, có một nhiệm vụ cho ngươi đây, hẳn là không có gì nguy hiểm, nhưng cũng khó nói, tóm lại trước tiên làm quen với tình huống trước đã! Tình huống nhiệm vụ Tiền Dung Chỉ đã biết rồi, sau khi trở về ta sẽ làm bữa đón tiếp cho ngươi.”
Hoa Thừa Tán giống như đang bận rộn, vội vàng nói xong mấy câu này, liền không còn thanh âm.
“Muốn đến làm quen một chút sao? Thiên đường của chúng ta!”
Tiền Dung Chỉ cười, giống như một con độc xà xinh đẹp.
…
Nơi này là một tiểu thành cách Thanh Hà phủ bảy trăm dặm, nói là tiểu thành, cũng có đến mấy vạn nhân khẩu, bây giờ quay lại nhìn cũng chỉ thấy một mảnh thi sơn huyết hải.
Máu đỏ như tạo thành vũng trên mặt đất, két thành một mảnh khô đen, lại bị mùa đông lạnh lẽo đóng thành băng, dính dính trơn trượt.
Lý Thanh Sơn bước từng bước về phía trước đều sẽ kinh động vô số quạ đen, cùng với các loại chim ăn xác không biết tên, nhưng điều còn quỷ dị hơn chính là nơi này không có cảnh tượng bị ngoại địch xâm lăng.
Phụ nhân mặc tạp dề tay cầm dao thái hung hăng chém vào đầu một nam nhân, đồng thời bị nam nhân sắp chết đó phản kích, bóp chặt cổ họng, biểu tình sắp chết mắt như sắp trợn nứt cả ra, giống như đang đối mặt với cừu nhân sinh tử. Mà nhìn từ vị trí của họ thì họ rõ ràng là một đôi vợ chồng, phụ nhân hiền lành vốn đã làm xong cơm chiều, gọi nam nhân đến ăn.
Binh sĩ bình thường cầm trường mâu trong tay, đâm xuyên ngực một võ quan mặc áo giáp, đồng thời lại có ba thanh trường mâu đâm xuyên qua người hắn, họ đều mặc trang phục giống nhau, giống như tướng sĩ phụ trách phòng thủ thành, hiện tại lại biến thành tử thi lạnh như băng, đã quên mất trách nhiệm của họ, tự chém gϊếŧ lẫn nhau mà dẫn đến cái chết.
Đứa trẻ búi tóc dùng dây thừng làm thắt lưng, siết chặt cổ một đứa trẻ khác bên cạnh, đầu bị quả cầu sắt vốn là đồ chơi trong tay đập xuống, trên khuôn mặt đã chết tồn tại một loại sát ý hung ác không thuộc về trẻ nhỏ, quả cầu sắt dính đầy máu tươi lăn sang một bên, đây vốn là trò chơi bình thường nhất của đám trẻ con.
Vợ gϊếŧ chồng, binh lính gϊếŧ chết chưởng quan, bạn bè gϊếŧ bạn bè...
Cứ như tất cả mọi người trong thành đều phát điên lên, liều mạng tấn công những người xung quanh, muốn đồng quy vu tận.
Lý Thanh Sơn đã lờ mờ đoán được đây là bút tích của ai, hắn nắm chặt nắm tay, sắc mặt có chút khó coi.
“Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ thích! Cũng may còn là mùa đông, nếu đó là mùa hè, thì đúng là khó xem!”
Tiền Dung Chỉ từ phía sau đi tới.
“Chẳng lẽ không có người quản sao?”
“Lúc đầu đúng là còn có. Nhưng bị chém mấy bận thì cũng biết ngoan ngoãn rồi, ai sẽ vì đám kiến hôi như phàm nhân mà hy sinh chứ? À đúng rồi, một thời gian trước, thực ra cũng có một người. Nhất Niệm đại sư đến phổ độ chúng sinh, khiêu chiến với Thạch Ma, thế nhưng thua mất rồi.”
“Thạch Ma!?”
Lý Thanh Sơn thầm xác định. Chắc chắn sẽ không sai, đây chính là lực lượng của sát sinh thạch, Cường Thạch đã tới nơi này, phóng thích ra lực lượng thiên phú của hắn, khiến tất cả mọi người lâm vào cuồng loạn mà chết.
Đối với yêu quái như hắn, gϊếŧ người hại dân chắc chắn không phải chuyện gì khó khăn, chỉ cần Lý Thanh Sơn tình nguyện cũng có thể làm nổi động đất ở nơi đây, biến cả tòa thành thị này đều trở thành phế tích.