Chương 778: Tỉnh Ngộ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 778: Tỉnh Ngộ
“Các ngươi bắt được yêu quái kia rồi à?”
Lý Thanh Sơn đứng trên mái hiên, nhìn xuống hỏi.
“Không có, nếu không chúng ta nhất định sẽ hai tay dâng lên.”
“Vậy các ngươi có biết mình gϊếŧ bao nhiêu người không?”
Lý Thanh Sơn nhìn thành trì từ xa, còn có từng đạo khói xanh bay lên tận chân trời, nhĩ lực siêu thính của hắn có thể nghe được rất nhiều tiếng khóc rêи ɾỉ một cách rõ ràng, như khóc như kể thấu khắp trời đêm.
Chỉ trong nháy mắt, cũng không biết có bao nhiêu người nhà tan cửa nát, Lý Thanh Sơn tự nhận là tâm địa sắt đá cũng không thể thờ ơ với tất cả những chuyện này.
“Không gϊếŧ chết yêu quái này chỉ càng khiến cho nhiều người chết thêm thôi!”
Ngược lại đệ tử Hỏa Vân môn chính nghĩa lẫm liệt, có vẻ quyết tuyệt hơn Lý Thanh Sơn rất nhiều, sau đó lại giả vờ bi thương:
“Ai, chúng ta cũng không muốn như thế, nhưng không cẩn thận thì sẽ để cho yêu ma có cơ hội lợi dụng.”
Nhân yêu giao tranh, đa phần đều không phải ở trong núi hoang dã lĩnh gì, mà là ở trong thành thị thế này. Yêu ma cường đại thì diệt dân trút giận, yêu quái yếu ớt cũng mượn địa hình phức tạp của thành trì nhân loại mà ẩn thân, coi nhân loại như thức ăn, cũng chỉ là chuyện rất bình thường. Lúc bắt đầu đấu pháp họ đều lấy tính mạng của mình làm trọng, nào còn tâm tư quan tâm đến sống chết của phàm nhân.
Lý Thanh Sơn khoát tay áo, mấy đệ tử Hỏa Vân môn như được đại xá, phóng nhanh ra ngoài thành, dần dần biến thành vài tia lửa, rồi lại bỗng nhiên lụi tắt.
“Lại có nhiệm vụ.”
Tiền Dung Chỉ đi ra từ nơi đã tắt ánh lửa, chỗ thi thể nàng thu được lại nhiều thêm vài người.
Lý Thanh Sơn làm như tai ngơ mắt điếc, đứng thẳng đó chìm vào trầm tư, giống như một bức tượng đá trong bóng tối.
“Sao rồi, bế quan ba năm, hổ hung ác lại biến thành mèo con nhát gan rồi sao?”
Tiền Dung Chỉ cười yếu ớt, vốn tưởng rằng có thể hợp tác với hắn nhiều hơn, nhưng biểu hiện của hắn lại khiến cho nàng có chút thất vọng, thậm chí là phẫn nộ, không ngại mạo hiểm mà chọc giận hắn!
Tiểu An liếc Tiền Dung Chỉ một cái, Tiền Dung Chỉ giơ hai tay lên, nhún nhún vai, không nói gì nữa.
“Cảm ơn đại tiên, cám ơn đại tiên!”
Dân chúng trong thành hội tụ lại đây, tụ tập dưới mái hiên, dập đầu, cảm tạ, cầu viện, Lý Thanh Sơn cũng làm như mắt điếc tai ngơ, đám người bèn tản đi.
Bất tri bất giác, một đêm trôi qua, phồn tinh rút mất, đông phương khẽ hửng lên.
Dưới góc tường, Tiền Dung Chỉ đang nhéo tay Tiểu An, chọc nàng nói chuyện, chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Thanh Sơn, dần dần, một loại cảm giác quen thuộc trở lại trên người hắn, khiến nàng cảm thấy có hơi run rẩy, ánh mặt trời phương Đông, vì hắn mạ lên một tầng kim huy.
“Đi thôi, Tiểu An, chúng ta trở về.”
Lý Thanh Sơn mở hai mắt ra, không còn một tia mê mang nào nữa, hóa thành kiên quyết bình thản.
Tiểu An nhảy lên, trở lại bên cạnh cậu, cầm ngón tay hắn.
“Nhiệm vụ!”
Tiền Dung Chỉ nói.
“Nhiệm vụ nhàm chán, ngươi tự mình đi làm đi!”
Vẻ mặt Lý Thanh Sơn như vừa mới tỉnh ngủ, mang theo vài phần lười biếng. Bỏ lại Tiền Dung Chỉ, hắn đưa theo Tiểu An lướt không rời đi.
Ba năm như một giấc mơ, lúc này thức tỉnh.
Tiền Dung Chỉ ngước nhìn hắn biến mất ở chân trời, đột nhiên cười, ngươi như vậy, thực ra còn có vài phần giá trị lợi dụng!
Cuồng phong náo động, Tiểu An liếc mắt hỏi thăm.
“Ta không phải ngươi, không thể không tương trợ lẫn nhau, không thể đoạn tuyệt mọi thứ. Ta sẽ đảm nhận trách nhiệm của mình, là trách nhiệm của con người, cũng như trách nhiệm của yêu.”
Lý Thanh Sơn chăm chú nhìn đường chân trời kim quang lấp lánh, khóe miệng cong lên, trong nụ cười mang theo vài phần nhuệ khí cùng ngây thơ, mơ hồ vẫn là hiệp khách thiếu niên hăng hái kia.
“Ta không phải là một người đặc biệt thông minh, cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp gì hay. Thế nhưng, chỉ cần gϊếŧ chết những kẻ tham chiến của song phương thì chiến tranh sẽ ngừng lại thôi!”
…
“Ừm, ta sẽ giúp ngươi!”
Lúc này, ai mà chẳng biết, một quân cờ không an phận sẽ chân chính nhập vào trong ván cờ này. Điều càng khó lường trước được chính là sự xuất hiện của hắn, liệu sẽ mang đến biến cục như thế nào.
Lý Thanh Sơn trở lại Vân Hư đảo, trong trúc lâu, hắn nhướng mày, nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của nữ tử từ trong phòng Lưu Xuyên Phong truyền đến.
Chẳng lẽ gã này lại dùng Đại Diễn Thần Phù làm loại chuyện này, Lý Thanh Sơn nói với Tiểu An:
“Chờ ở đây nhé!”
Sau đó hắn bước nhanh tới, một cước đá văng cửa phòng.
Quả nhiên, Lưu Xuyên Phong đang dây dưa với một nữ tử, nữ nhân kia sống động như thật, ngay cả Lý Thanh Sơn cũng không phân biệt được thật giả.
“Là ai, Thanh Sơn à, ngươi thật sự xuất quan rồi sao!”
Lưu Xuyên Phong trở mình, thấy là Lý Thanh Sơn thì kinh hỉ nói. Tu vi của hắn đã đạt tới Trúc Cơ, nhưng lại khó nén ý suy đồi trên mặt, cả người quần áo xộc xệch, khiến Lý Thanh Sơn nhìn thẳng nhíu mày.
“Ngươi đang làm cái quái gì vậy?”
Lý Thanh Sơn lạnh lùng quát.
“Nhân sinh ở trên đời, đương tận hưởng lạc thú trước mắt...Ah, buông ta ra, ta là sư phụ của ngươi đấy!”
Lưu Xuyên Phong còn chưa nói xong, Lý Thanh Sơn đã đi tới, giữ chặt hai vai Lưu Xuyên Phong rồi nhấc lên.