Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 873 - Chương 873: Trời Hanh Khô, Cẩn Thận Củi Lửa

Chương 873: Trời Hanh Khô, Cẩn Thận Củi Lửa - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 873: Trời Hanh Khô, Cẩn Thận Củi Lửa


Lý Thanh Sơn vừa chạy tới Phương Đình phố, mới ở xa xa mà đã nghe được tiếng sáo trúc, chúng lướt qua cổ lau mênh mông vô bờ, cùng dập dờn với gió ấm giữa đêm hạ.

Bên bờ sông lớn có một tòa trang viên, tiếng sáo bắt nguồn từ nơi đó.

Bên ngoài trang viên là những đôi mắt của yêu thú lấp lóe không yên tựa như ánh sao, chúng liên tục áp sát rồi lại không ngừng bị âm sắc vô hình kia ép lui.

Vài đệ tử Nhạc gia ngồi ở lương đình trong trang viên, trong tay họ là những món nhạc cụ khác nhau, trông cứ như đang biểu diễn chứ không phải chiến đấu. Thực ra các nàng cũng không giỏi chiến đấu, tuy có thể ép yêu thú lui ra nhưng không thể tạo thành vết thương trí mạng, thế nhưng chân khí sẽ dần kiệt quệ nên trên mặt họ đã tràn đầy vẻ sợ hãi.

Chợt nghe tiếng hét thảm vang lên, một đệ tử Nhạc gia sợ đến mức gẩy đứt dây đàn, sợ hãi khôn tả nhưng rồi lại phát hiện bọn yêu thú bắt đầu chạy tứ phía, cuối cùng vẫn lần lướt ngã xuống vũng máu trên đất.

Lý Thanh Sơn gϊếŧ tên yêu quái dẫn đầu bằng một chiêu kiếm, sau đó chẳng phí bao sức đã giải quyết lần lượt từng con yêu thú còn lại, cuối cùng đi đến trước đình.

“Các ngươi vẫn khỏe chứ!”

“Ngươi là Lý Thanh Sơn ư!”

Phần lớn đệ tử Nhạc gia là nữ tử, mấy người này cũng không ngoại lệ, tuy không phải là dung mạo tuyệt thế vô song nhưng cũng là dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, khí chất bất phàm. Họ luôn miệng cảm ơn Lý Thanh Sơn, phần lớn ánh mắt đều là coi trọng. Một người trong số đó càng lớn mật hơn, tỏ vẻ đồng ý bù vào chỗ trống mà Hàn Quỳnh Chí để lại, an ủi tâm hồn cô quạnh của Lý Thanh Sơn.

Trong lòng Lý Thanh Sơn biết rõ đây không chỉ là anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân đều si mê...Nếu không thì những mỹ nhân Nhạc gia kiêu ngạo này cũng sẽ không biết rụt rè mà muốn tìm một chỗ dựa mạnh mẽ ở trong giai đoạn chiến loạn ăn bữa nay lo bữa mai thế này.

Vậy nên hắn chỉ cười chứ không đáp lại, sau đó ngồi xuống lương đình, khôi phục linh khí bị tiêu hao và cả tinh thần nữa.

Cũng không bao lâu thì ngọc bội bên hông lại sáng lên lần nữa.



Nhưng mà lần này, Hàn An Quân lại chưa giao nhiệm vụ cho hắn, mà gọi hắn trở về.

Lý Thanh Sơn cười nói:

“Cuối cùng cũng đành lòng để đứa con rể này nghỉ ngơi một chút rồi hả?”

Mấy đệ tử Nhạc gia nghe nói hắn phải trở về Thanh Hà phủ đều muốn nói lại thôi. Họ không có thực lực như Lý Thanh Sơn, nhưng tương tự, họ cũng không cần phải gánh vác trọng trách lớn như vậy. Hầu như sau mỗi lần được cử đi, họ sẽ trở về chỉnh đốn lại.

Nhưng Thanh Hà phủ còn cách nơi này rất xa, tình thế hiện tại đang rung chuyển, chiến tranh liên miên rất dễ gặp phải yêu ma đánh lén, cho nên muốn để Lý Thanh Sơn tiễn họ một đoạn.

Nhưng nếu tiễn họ, sẽ lãng phí chút ít thời gian của Lý Thanh Sơn. Cùng với danh tiếng của hắn ngày càng vang dội, hắn cũng nổi tiếng kiêu ngạo. Nghe đồn trước giờ hắn chỉ thích hành động một mình, không thích giao tiếp với người khác. Lúc nãy mới gặp, quả là như vậy.

Nếu mở lời mà bị từ chối, vậy sẽ rất mất mặt.

“Ta phải về Thanh Hà phủ, có cần tiễn các ngươi một đoạn không?”

Lý Thanh Sơn nhìn ra suy nghĩ của họ, trái lại cũng không để bụng chút thời gian này.

Mấy vị đệ tử Nhạc gia vui mừng khôn xiết, luôn miệng cảm ơn, cảm thấy hắn cũng không khó gần như lời đồn cho lắm.

Dù sao mọi người đều là nhân loại!

Mây mù màu trắng lan ra, nâng Lý Thanh Sơn và mấy vị đệ tử Nhạc gia rồi chậm rãi bay lên trời. “Ong” một tiếng kéo theo chiếc đuôi mây rất dài, xé không rời đi.
“Sư huynh, e rằng trong Bách gia kinh viện cũng chẳng có mấy người so được Đằng Vân Giá Vũ thuật này nhỉ?”

“Sư huynh là thiên tài trăm năm khó gặp của Thanh Hà phủ. Lúc thi vào viện, cũng có mấy nhân vật được coi là thiên tài, nhưng đến cuối cùng chẳng phải sư huynh lại đạt tới Trúc Cơ trước họ đấy thôi.”

Sau khi đám mây vượt qua một ngọn núi, ném nó lại phía sau, mấy vị đệ tử Nhạc gia thật lòng khen ngợi. Trong đó, ngoài sự chân thành ra, dĩ nhiên cũng có ý lấy lòng. Thật ra, nếu tính thời gian gia nhập vào kinh viện Bách gia, thì mấy nàng ấy còn sớm hơn cả Lý Thanh Sơn, có thể coi là sư tỷ của hắn.

Dù không giành được lợi ích thực chất gì, nhưng có thể kết một mối duyên lành với người như vậy cũng là chuyện tốt. Kẻ yếu nịnh bợ kẻ mạnh, hầu hết ai cũng có tâm tư này. Tuy rằng thường không nhận được bất kỳ thứ gì, nhưng chỉ vì một tia hy vọng mà bằng lòng làm không biết mệt.
Lý Thanh Sơn mỉm cười, đang định nói gì đó thì chợt cảm thấy bất an.

Trên mảnh đất u ám, ánh sáng vàng chợt lóe, xuyên thủng đám mây.

Đây là một tòa thành cổ sầm uất, tuy còn kém xa so với Phủ thành. Nhưng gần đó có mấy khu mỏ quặng, kiếm ăn nhờ vào núi nên dân cư ở đây cũng giàu có sung túc.

Sắc trời vừa mới sẩm tối, trong thành đã lên đèn.

Vì yêu ma quấy phá nên trên đường không có mấy người. Chỉ còn lại phu gác vẫn đang gõ chiêng đồng trên phố, lười biếng hô lên:

“Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.”

Phu gác vừa dứt lời, nương theo ánh trăng chỉ thấy một bóng người đang đi tới từ xa, thoắt ẩn thoắt hiện trong màn sương đêm mỏng manh. Khi hắn nheo mắt muốn nhìn rõ một chút thì bóng dáng kia không biết làm cách nào, chỉ chớp mắt đã đi tới ngay trước mặt. Trên gương mặt tuấn mỹ, ửng hồng, đôi mắt đỏ ngầu lập lòe, khóe miệng nhô ra hai chiếc răng nanh, há miệng hút.
“Phụt” một tiếng, trái tim của phu gác đột ngột lòi ra, bắn ra tia máu đỏ tươi.

“Keng” một tiếng, chiếc chiêng đồng rơi xuống mặt đất, phu gác ngã trên mặt đất, cả người co giật sau đó biến thành một cỗ thi thể lạnh băng, trắng bệch, cả người không sót một giọt máu tươi nào.

Bình Luận (0)
Comment