Chương 874: Long Oa - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 874: Long Oa
Huyết Ảnh liếʍ cánh môi, tiếp tục đi về phía trước dọc theo con phố. Ánh mắt hắn xuyên qua màn sương mỏng cùng vách tường, thấy trong căn phòng hai bên đường, có một bóng người toát ra mùi máu.
Hắn há miệng to đến mức khoa trương, khiến cả gương mặt đều trở nên vặn vẹo, cắn hút từng ngụm lớn. Từng dòng máu đỏ tươi vượt qua bức tường, điên cuồng tràn vào trong miệng hắn.
Tận cuối con phố dài, một luồng huyết khí cường đại thu hút sự chú ý của Huyết Ảnh. Hắn nhìn chăm chú qua phía đó, một đạo nhân mặc một chiếc đạo bào cũ nát, lôi thôi, một tay xách một bầu rượu hồ lô, tay còn lại vân vê một cành cây khô đã cháy đen.
“Yêu nghiệt, chờ ngươi đã lâu.”
Chu Thông uống một hớp rượu, giơ cành cây khô trong tay lên.
Một tia sấm sét kinh người, gãy gập vặn vẹo như thể long xà, xuyên qua màn đêm, đánh trúng Huyết Ảnh chỉ trong nháy mắt.
---
Đám mây bị đứt lìa, nhưng bên trên lại không một bóng người. Hai sợi dây bằng mây bay ra từ trong tay Lý Thanh Sơn, quấn quanh mấy vị đệ tử Nhạc gia rồi lao vυ"t lên trời.
Ánh sáng vàng trên đất chớp nháy liên tục, một con nhím tinh khổng lồ, cả người đều là gai nhọn lấp lánh ánh vàng. Mỗi một cái gai đều dài cỡ trường mâu, bắn văng khắp trời.
Lý Thanh Sơn thi triển chiêu thức đạp sóng, dẫm lên thang mây không ngừng nhảy vọt lên trên. Hắn muốn thoát khỏi phạm vi tấn công của nó, đưa mấy vị đệ tử của Nhạc gia đến nơi an toàn rồi lại làm thịt con nhím kia.
Một tầng mây mù mỏng manh che lấp vầng trăng trên bầu trời, ánh trăng mờ ảo.
Lý Thanh Sơn phá mây mà ra, nhảy vọt lên tầng mây. Gai nhọn của con nhím tinh bay đến độ cao này đã hết sức rồi. Hắn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy một ông lão lưng gù ngồi trên tầng mây, nói bằng giọng điệu cực kỳ thong thả:
“Ngươi là kẻ tu hành đã gϊếŧ ba vị yêu tường của ta gần đây đúng không?”
Long Oa.
Trong lòng Lý Thanh Sơn trở nên âm trầm, trong ba con yêu Huyết Ảnh, Cường Thạch và Long Oa, thì kẻ hắn dè chừng nhất vẫn là Long Oa thâm sâu khó lường này. Mà hình như những kẻ kiêu ngạo như Huyết Ảnh và Cường Thạch cũng tán đồng điểm này.
Phân thân của Lý Thanh Sơn dưới lòng đất đã bế quan tu hành, chuẩn bị quyết đấu với Phó Thanh Khâm.
Tuy rằng sau khi bẩm báo với Chu Hậu, Chu Hậu thầm không vui, nhưng thấy hắn có thể cầm chân một cường giả nên cũng không dị nghị gì. Lúc này, Long Oa lại nhắc tới, bắt Lý Thanh Sơn phải giao hết tất cả đám yêu quái trong lãnh địa cho hắn sai khiến.
Lý Thanh Sơn vốn không đồng ý, nhưng Chu Hậu đã có định kiến, không cho phép từ chối. Hóa ra, Long Oa không những thu mua đám thuộc hạ của Cường Thạch, thậm chí còn có cả thuộc hạ của Huyết Ảnh. Gần như đã thay thế Chu Hậu, thống trị tất cả yêu quái.
“Có vẻ như khoảng thời gian này ta biểu hiện quá nổi bật rồi, thu hút sự chú ý của lão yêu quái này, cố ý đến đây mai phục ta. Lão yêu quái này lòng dạ thâm sâu, tâm tư kín kẽ, còn khó đối phó hơn cả Huyết Ảnh và Cường Thạch. Nếu một mình mình thì dễ nói, còn dẫn theo mấy Luyện Khí sĩ này, e rằng khó bảo vệ các nàng ấy được chu toàn.”
Lý Thanh Sơn bình tĩnh nói:
“Thế thì đã sao?”
“Thì cứ chôn thây tại đây.”
Giọng Long Oa bỗng nhanh hơn rất nhiều, đã không còn là ngữ điệu thong thả khiến người ta nghe mà sốt ruột kia nữa. Cùng với nó chính là tốc độ cũng trở nên nhanh chóng, lách mình một cái đã đến trước mặt Lý Thanh Sơn. Bàn tay khô gầy bóp cổ họng của hắn.
“Nhanh quá, còn nhanh hơn cả Huyết Ảnh.”
Cơ thể của Lý Thanh Sơn còn phản ứng nhanh hơn cả đầu óc, giơ ngang kiếm chắn lại. Long Oa như thể không thấy Huyễn Thủy Vô Hình Kiếm gần như trong suốt, vẫn cứ túm thẳng lại đây.
Lý Thanh Sơn thầm mừng rỡ, mũi kiếm sắc bén dễ dàng cắm vào hổ khẩu của Long Oa. Cánh tay khô gầy bị cắt làm đôi, kiếm khí nơi đan điền toát ra theo kiếm.
Mắt Long Oa hơi đờ đẫn, lóe lên ánh sáng ngoan độc, cánh tay bị xẻ đôi mạnh mẽ bành trướng. Theo mức độ mở ra, trông như thể chiếc miệng khổng lồ của quái thú, kéo ra hàng triệu dịch nhầy, cắn xuống cần cổ của Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn đã đạt được mục đích, thu kiếm lui thân. Trên thân Huyễn Thủy Vô Hình Kiếm phủ lên một lớp dịch nhầy, ăn mòn linh quang trên kiếm. Hắn vội thúc giục linh khí, gột sạch lớp dịch nhầy này. Không những linh quang trở nên ảm đạm hơn rất nhiều, thậm chí mắt thường cũng có thể trông thấy thân kiếm.
Thật ra, Long Oa cố ý để hắn chém trúng nhát kiếm đó. Kiếm khí trong đan điền của hắn đủ để lấy mạng đám yêu quái bình thường khi đối phó với chúng. Nhưng hắn lại không chút tự tin khi đấu với Long Oa.
Quả nhiên là thế, thân hình Long Oa khẽ chậm lại, không có bất cứ phản ứng nào khác nữa. Thậm chí hắn không ép kiếm khí ra giống như Cường Thạch.
“Thả ta xuống, thả ta xuống, ta muốn về nhà!”
Đúng lúc này, một vị đệ tử Nhạc gia la hét chói tai y như trẻ con, ra sức giãy giụa. Chính là vị có ý đồ xảy ra chút chuyện gì đó với Lý Thanh Sơn, không ngừng liều sống liều chết, sợi dây cuối cùng trong lòng nàng đã đứt đoạn. Không phải thần kinh ai cũng đều mạnh mẽ như Lý Thanh Sơn.
“Đừng sợ, chúng ta nhất định sẽ không sao.”
“Tin tưởng sư huynh.”
“Con khốn, câm miệng cho ta, ngươi có nghe thấy không?”
Mấy vị đệ tử Nhạc gia khác sợ nàng thật sự bị rơi xuống, thi nhau khuyên nhủ, thậm chí trách mắng.