Chương 875: Tự Tin - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 875: Tự Tin
Nhưng khi lọt vào trong tai Lý Thanh Sơn, âm thanh lại trở nên mau đến khϊếp người. Giống như máy ghi âm đang tua nhanh, gần như không thể nghe rõ. Hắn nhíu đầu mày, dường như đã hiểu ra.
“Vυ"t, vυ"t, vυ"t, vυ"t” mấy luồng ánh sáng vàng xé không đánh úp tới từ sau lưng. Mau đến mức Lý Thanh Sơn xém chút đã không kịp phản ứng lại. Hắn chẳng buồn ngoảnh đầu, một kiếm chém bay gai nhọn đang đâm về phía lưng mình. Nhưng tiếng hét chói tai bên cạnh lại đột ngột dừng lại. Một chiếc gai nhọn đâm xuyên qua trán, vị đệ tử Nhạc gia kia bị gϊếŧ chết ngay tại chỗ. Trên vầng trán sáng bóng của nàng nhiều thêm một lỗ máu.
Tiếng khuyên nhủ cũng im bắt, trên người mấy vị đệ tử Nhạc gia khác cũng nhiều thêm một lỗ máu. Trong chớp mắt đã biến thành mấy thi thể, treo trên sợi dây mây.
Đôi mắt họ trợn trừng, như thể không dám tin số mệnh mình sẽ như vậy. Vốn họ còn muốn dựa vào Lý Thanh Sơn để được an toàn hơn đôi chút, nhưng ai ngờ ngược lại còn mất mạng vì hắn.
Sợi dây mây tan đi, họ rơi xuống mặt đất rồi từ từ thu nhỏ, hòa tan vào mây mù như những cánh hoa tả tơi.
Lý Thanh Sơn còn chưa kịp cảm khái, cuối cùng hắn cũng hiểu ra không phải Long Oa trở nên nhanh chóng, mà là mình trở nên chậm chạp. Không những thân hình chậm chạp mà ngay cả phản ứng của đại não cùng mức độ xoay chuyển linh hoạt cũng chậm theo. Mà hắn lại không hề biết mình trúng chiêu khi nào.
Hắn nhìn Long Oa ở trước mặt chằm chằm, thiên phú thần thông thật quỷ dị và đáng sợ.
Phía sau Lý Thanh Sơn, trong tầng mây mù, con nhím tinh lắc người, một trăm luồng ánh sáng vàng dày đặc như mưa rào. Khiến cơ thể Lý Thanh Sơn chậm hơn không chỉ một bậc không cách nào né tránh.
---
Sau khi đã trải qua thử thách của thiên kiếp, Huyết Ảnh nào sợ một tia sấm sét nho nhỏ này chứ?
“Chờ ta rút máu ngươi ra, nếm thử xem có mùi vị gì.”
Huyết Ảnh cười lạnh lùng, sải bước tới trước, khắp người trên dưới đều toát ra từng luồng điện quang. Gương mặt hắn dần trở nên đen thui, hiện lên vẻ sợ hãi, nhìn chằm chằm vào cành cây khô trong tay của Chu Thông:
“Đây là cái gì thế?”
Hoàn toàn không hề giống với tia sét bình thường nhanh chóng biến mất, mà nó quanh quẩn trong cơ thể của Huyết Ảnh. Từng luồng điện quang tinh tế càn rỡ phá hoại, có thể xuyên xỏ cơ thể hắn, làm một bộ phận máu bị bốc hơi. Ngay cả trên yêu đan màu đỏ đều là điện quang giao nhau, khiến hắn cảm nhận được nỗi sợ hãi.
“Thái Thượng Lão Quân, cấp cấp như luật lệnh, lôi công điện mẫu, thần lôi trừ yêu.”
Mặt mày Chu Thông nghiêm nghị, không nhiều lời, thi triển cước bộ dưới chân. Đạo bào cũ nát bay phần phật, tay cầm cành cây khô như thể đang nắm một thanh bảo kiếm tuyệt thế, chỉ thẳng lên trời.
“Ầm!”
Thần lôi từ trên trời giáng xuống, nối liền trời đất, chiếu sáng ngàn dặm.
----
Nếu Lý Thanh Sơn chỉ đối phó với trận mưa ánh sáng kim sắc này thì còn có mấy phần nắm chắc, nhưng Long Oa có tư duy cẩn thận như vậy làm sao có thể cho hắn cơ hội này, không hề do dự mà nhào vào.
Tấn công thế gọng kìm cả hai mặt, muốn chặt đứt một cơ hội sống sót cuối cùng của hắn.
Lý Thanh Sơn bình tĩnh lại, như cả một vùng biển lớn lại không hề có cơn sóng nào.
Trong chớp mắt, dường như hắn nhìn thấy quỹ tích vận hành của mỗi một cái gai nhọn, tuy cảm giác này chỉ đến trong nháy mắt rồi biến mất luôn, Huyễn Thủy Vô Hình kiếm trong tay phải đã vung về phía quang vũ khắp trời, thân kiếm phản xạ ánh trăng màu bạc, lấp lánh ẩn hiện.
Đồng thời, tay trái vung về phía Long Oa đang nhào tới, Triều Sinh thức, Bài Vân thức, liền mạch lưu loát, chân khí như thủy triều tầng tầng lớp lớp chồng lên một chưởng này, lại dẫn mà không phát ra, cho đến nháy mắt mà Long Oa áp sát tới mới hóa thành một cơn sóng thần phá tan tầng mây.
Nhưng mà, nếu như là lúc bình thường thì kiếm pháp của hắn có lẽ sẽ có tác dụng. Nếu như đối mặt với yêu tướng bình thường, một chưởng này của hắn sẽ có thể lập công.
Nhưng hiện tại hắn lại phải đối mặt với sự phục kích của đại tướng yêu tộc. Với tính cách cẩn thận của Long Oa, chỉ mang theo một yêu tướng mà đã dám tới phục kích hắn, là có sự tự tin và nắm chắc tuyệt đối.
Hai tiếng leng keng vang giòn, thanh kiếm đã bị chậm đi nhiều của Lý Thanh Sơn chỉ chặn được hai cái gai nhọn bay về phía đầu của hắn, ngực bụng tay chân lại đồng thời bị thương, bị đâm thành bảy tám cái lỗ máu, một cái lỗ máu trong đó lại ở ngay tim.
Một tiếng ầm vang dội lên, Long Oa khinh miệt đỡ một chưởng của Lý Thanh Sơn, sức mạnh cường đại một cách vô lý cùng với yêu khí khổng lồ trực tiếp đấm nát sóng thần, Lý Thanh Sơn phun máu bay ngược trở lại.
Lý Thanh Sơn cũng giống như mấy đệ tử Nhạc gia kia rơi xuống từ trong không trung.
Long Oa vô cùng tự tin. Một chưởng kia của hắn đã phá nát lục phủ ngũ tạng của Lý Thanh Sơn, càng đừng nói đến tim phổi yếu hại đã bị thương, hắn chết chắc không có gì phải nghi ngờ nữa.
Chẳng qua vì để phòng vạn nhất, hắn gật đầu với yêu tướng nhím gai, yêu tướng nhím gai gấp gáp bỏ nhào về phía Lý Thanh Sơn, muốn nhấm nháp mùi vị của tu sĩ nhân loại.
Ánh mắt Lý Thanh Sơn chợt lóe lên. Giữa ngón tay không biết từ lúc nào đã đốt cháy một tấm xích phù. Tấm phù biến thành tro bay lên, từng mảnh linh quang bao bọc lấy Lý Thanh Sơn.
Nhím gai tinh bắt hụt một cái. Chỉ trong nháy mắt, Lý Thanh Sơn đã bay xa ngoài mười dặm, biến thành một luồng ánh sáng bay vυ"t đi trong màn đêm.