Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 884 - Chương 884: Thiên Cơ Bất Khả Lộ

Chương 884: Thiên Cơ Bất Khả Lộ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 884: Thiên Cơ Bất Khả Lộ


Bắt đầu từ ba năm trước, Ưng Lang Vệ đã bắt đầu thu thập toàn bộ tư liệu về Huyết Ảnh, hơn nữa còn triển khai phân tích, thậm chí Hoa Thừa Tán còn cố gắng mô phỏng phương thức tư duy của Huyết Ma, suy đoán thành thị kế tiếp mà hắn sẽ tấn công, nhưng cũng không thành công.

"Nếu như có thể phân tích ra thì còn dùng bói toán làm gì nữa?"

Một số người ngờ vực.

Về bản chất thì bói toán cũng là một phương thức để có thêm thông tin, không phải theo suy luận hay logic mà là trực tiếp tìm câu trả lời từ vận mệnh. Mặc dù cũng cần một ít tin tức làm cơ sở đề nâng cao độ chính xác của bói toán, nhưng cũng không cần thiết phải dùng đến những tin tức chi tiết.

Trong tĩnh thất, Tiểu An khoanh chân ngồi trên bản đồ vuông của Thanh Hà phủ rộng lớn, chỉ nghe "Phanh" một tiếng, nàng mở mắt ra thấy Ma Bố Y mang đống tư liệu chất cao như người đặt xuống trước mặt.

"Tất cả đều ở chỗ này."

Tiểu An vung tay lên, tư liệu ào ào bay tán loạn, sắp xếp tổ hợp trên không trung, tầng tầng lớp lớp, tựa như tràn ngập toàn bộ gian phòng, sau đó chúng xoáy tròn lại.

Từng trang từng trang cứ lướt qua mặt nàng mà không theo bất kỳ trình tự hay quy luật nào cả, đủ loại thông tin trên đó chiếu thẳng vào mắt nàng, nàng lại giống như không xem nữa mà lùi về sau, dứt khoát nhắm mắt lại.

Ma Bố Y không khỏi lui vào trong góc, rõ ràng là hắn dạy Tiểu An Vân Cấp Thất Thiêm, nhưng hiện tại hắn lại không đoán được Tiểu an muốn làm cái gì.

Lúc này, trên người Tiểu An sáng lên linh quang thất sắc, hóa thành thất thiêm.

“Thất thiêm đồng bốc!”

Sắc mặt Ma Bố Y biến đổi.

...

Thời gian dần dần trôi qua, tất cả mọi người đều ngừng nói, yên lặng chờ đợi kết quả bói toán liên quan đến tính mạng của tất cả mọi người, thậm chí là tương lai của Thanh Hà phủ.

“Được rồi!”

Một tiếng hô khẽ khiến tất cả mọi người đều cả kinh, bọn họ nhao nhao quay đầu lại, trông thấy Lý Thanh Sơn trong góc đang lẩm bẩm, trong tay hắn cầm đại kiếm màu xanh lam, vẻ mặt tràn đầy đắc ý, dương quang và linh quang cùng nhau lưu chuyển trên thân kiếm, xa hoa mà lộng lẫy.

Lý Thanh Sơn đã luyện hóa Trọng Thuỷ Kiếm, bởi vì Trọng Thuỷ Kiếm này vốn là vật vô chủ, cho nên luyện hóa tương đối dễ dàng, chỉ cần vận chuyển Đại Hải Vô Lượng Công, rót một luồng linh khí vào trong đó, cuối cùng đánh dấu thần niệm ấn ký của mình là được.

Trong quá trình luyện hóa, hắn cũng hiểu rõ toàn bộ công dụng của thanh Trọng Thuỷ Kiếm này, kỳ thật cũng chỉ có một chiêu, hơn nữa cực kỳ đơn giản cùng thô bạo.

Đó chính là một lần hao phí lượng linh khí lớn, làm cho Trọng Thuỷ Kiếm lớn gấp mười lần, phát huy uy lực chém đánh kinh người, Lý Thanh Sơn bèn đặt tên là "Phá thành chi kiếm".

Nếu như ví Huyễn Thủy Vô Hình Kiếm như một thanh kiếm của thích khách, vậy Trọng Thuỷ Kiếm này chính là một thanh kiếm của chiến sĩ thực thụ.

Thậm chí thanh kiếm này còn không thích hợp để dùng ngự kiếm thuật, chỉ thích hợp đánh cận chiến, đa số tu sĩ đều sẽ không thích, hơn nữa là luyện thể sĩ mang thuỷ thuộc tính thường đi kiếm pháp rất mềm mại, nên bọn họ sẽ không dùng một thanh đại kiếm như vậy.

Nhưng đối với Lý Thanh Sơn thì đây là thanh kiếm không thể thích hợp hơn, rốt cục có thể phát huy được uy lực của môn pháp Đại Hải Vô Lượng Công, sức chiến đấu tăng lên gấp bội.

"Vẫn chưa xong sao?"

Lý Thanh Sơn đứng dậy nhìn xung quanh, đại khái thì hắn là người thoải mái nhất.

"Xem ra Thanh Sơn đạo hữu cực kỳ hài lòng với thanh kiếm này, xem ra bọn họ còn phải mất thêm chút thời gian nữa, không bằng chúng ta luận bàn một chút, làm trận thử kiếm."
Y phục Phó Thanh Khâm khẽ phất động, nhẹ nhàng đi đến.



“Thử kiếm à, được thôi!”

Lý Thanh Sơn không do dự lâu, lập tức đáp ứng:

"Ta thấy Phó đạo hữu cũng nhàn rỗi đến nhàm chán, vậy xin chỉ giáo một phen.”

Ai cũng không ngờ rằng, còn cách mùng 5 một khoảng thời gian nữa mà trận giao thủ đã được bắt đầu trước rồi.

...

Trong tĩnh thất, Thất Thiêm đều tản ra, hóa thành từng đạo lưu quang, giấy bay tán loạn đầy trời.

Tiểu An tiện tay bắt lấy một tờ, một tay cầm bút, đơn giản viết vài nét, sau đó gấp lại giao cho Ma Bố Y.

"Đừng cho quá nhiều người xem."

Thiên cơ bất khả lộ, không phải vừa tiết lộ là sẽ có hậu quả đáng sợ gì, mà là tiết lộ xong thì dễ trở nên không chính xác. Nếu như tất cả mọi người đều biết kết quả của bói toán, lại truyền đến tai Huyết Ảnh, hắn biết nơi đó có mai phục, tự nhiên quẻ bói này sẽ không còn đúng nữa.
"Ừm."

Ma Bố Y mở ra nhìn, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ khó tin, bên trên lại viết chuẩn xác thời gian cùng địa điểm.

Phải biết rằng, kết quả tính toán của hắn, chẳng những chỉ tính được đại khái địa điểm, ngay cả thời gian cũng rất chung chung, bao hàm trong một khoảng thời gian nào đó. Như vậy là đã tài lắm rồi, tiên tri tiên giác vốn dĩ đơn giản vậy thôi.

Ma Bố Y đã sớm khẳng định, một khi Tiểu An thành công, thuật bói toán của nàng nhất định sẽ mạnh hơn hắn. Mà hiện thực đã đập tan cái suy đoán này của hắn, thế này đâu chỉ là mạnh hơn mà quả thực là mạnh hơn rất nhiều.

Ngẫm lại mấy ngày trước, Vương Phác Thực để hắn suy đoán hành tung tiếp theo của Huyết Ảnh, hắn nói "Đây không phải là chuyện mà một Tu sĩ Trúc Cơ có thể làm được", quả là có chút xấu hổ, thì ra không phải Tu sĩ Trúc Cơ không làm được, mà là hắn không làm được.
Bình Luận (0)
Comment