Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 885 - Chương 885: Nhân Quả

Chương 885: Nhân Quả - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 885: Nhân Quả


"Chờ một chút!"

Tiểu An đang định đẩy cửa ra. Ma Bố Y ở đằng sau đã gọi nàng lại.

Tiểu An đứng lại, nhưng không quay đầu, nàng đương chờ hắn mở miệng.

"Tiểu An đạo hữu, xin hãy giải thích nghi hoặc của ta, rốt cuộc những tư liệu này có tác dụng gì?"

Ma Bố Y hỏi.

"Là nhân quả."

Nhân quả mà Tiểu An nói, là nhân quả của Phật gia, có nhân tất có quả.

Nàng có thể tính toán chính xác hành tung tiếp theo của Huyết Ảnh như thế, ngoại trừ dựa vào thiên phú dị bẩm phi thường mà còn bởi vì phương pháp bói toán của nàng đã không chỉ là Vân Cấp Thất Thiêm nữa, còn liên quan đến Chu Nhan Bạch Cốt Đạo.

Phật gia rất coi trọng nhân quả báo ứng, định mệnh luân hồi, đệ tử Phật môn nếu muốn tu đến cảnh giới cực cao, hiếm ai lại không liên quan đến phương diện này tu hành, Túc mệnh thông chính là cột mốc của một cảnh giới mới.

Mà người nổi bật trong đó chính là vị phật môn đại năng Bạch Cốt Bồ Tát kia, nếu như ngay cả số mệnh cũng không thể biết được thì có tư cách gì nói diệt Phật.

Trong Chu Nhan Bạch Cốt Đạo còn ảo diệu hơn cả Luyện Khí thiên, Luyện Đan thiên, tên của nó không phải là "Bói Toán Thiên", mà là trực tiếp tên là "Túc Mệnh Thiên".

Túc mệnh, là số phận đã được định sẵn, không thể thay đổi. Ngay cả người bói toán cũng không cách nào thoát khỏi trói buộc của định mệnh.

Như Ma Bố Y, Thiên Cơ trưởng lão, những người bói toán này thực ra chỉ có thể nhìn được tầng ngoài cùng của Vận Mệnh Chi Hà, nơi đó tràn ngập biến cố, sóng quỷ vân quyệt, tràn ngập biến số cùng những nhân tố không thể khống chế.

Mà số mệnh thực sự lại nằm ở chỗ sâu nhất của dòng sông vận mệnh này, dĩ nhiên cũng sẽ có dòng nước ngầm lưu động, nhưng so ra thì đã ổn định hơn bề mặt rất nhiều, người nào có thể thâm nhập càng sâu trong đó thì đó là người nắm giữ tương lai.

Tiểu An là sau khi củng cố tu vi Chu Nhan Bạch Cốt Đạo nhất trọng mới lấy Vân Cấp Thất Thiêm làm căn cơ, sau đó mới hơi hiểu được về Túc mệnh thông này, theo quỹ tích nhân quả, nhìn thấu gợn sóng của Vận Mệnh Chi Hà, như bắt được bất biến trong vô vàn biến hoá.

Nhân quả? Ma Bố Y hoảng hốt nhớ ra thực ra Tiểu An là đệ tử Phật môn, chỉ là ai cũng không thể liên hệ một thiếu nữ khuynh thế vô song trước mắt với nơi thanh đăng cô phật kia được.

Trong lúc Ma Bố Y mải mê suy nghĩ, Tiểu An đã đẩy cửa ra.

...

"Xem ra Phó đạo hữu quyết phải đấu với ta cho bằng được?"

Lý Thanh Sơn đánh giá hoàn cảnh bốn phía, lại nhìn Phó Thanh Khâm. Thuỷ hệ ở Thanh Hà phủ dày đặc, nhiều sông hồ. Hiện giờ Lý Thanh Sơn cùng Phó Thanh Khâm đang đứng trên một mặt hồ lớn gần phủ thành, mà nơi này hiển nhiên rất thích hợp cho lực lượng của Lý Thanh Sơn được phát huy, thế nên mới có câu hỏi này.

"Nơi này phong cảnh như hoạ, chính là nơi tốt để thử kiếm, ta cũng muốn xem trình độ kiếm pháp cao nhất của ngươi.”

Phó Thanh Khâm cười nhạt.

“Vậy thì xem kiếm đây!”

Lý Thanh Sơn nắm lấy trọng thủy kiếm sau lưng, ra sức vung ra một kiếm, làm nổi lên một trận sóng to gió lớn ngập trời nhào về phía Phó Thanh Khâm.

Phó Thanh Khâm tay xiết chặt kiếm quyết, thanh quang nơi đầu ngón tay loé lên kéo từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng vạch một đường, rẽ sóng cả như rạch mặt giấy.

Sóng lớn tách ra, bóng người hiện ra, Lý Thanh Sơn phá sóng mà ra, Trọng Thủy Kiếm lấy thế bổ sơn đoạn lưu mà bổ từ trên xuống.

Phó Thanh Khâm dường như đã sớm đoán được, không để ý đại kiếm chém xuống, nhào tới trước mặt, ngón tay như kiếm, đâm thẳng vào tim Lý Thanh Sơn.

Mỗi phương thức đều như quyết đấu sinh tử, cục diện như không chết không ngừng.
Ầm ầm! Mặt hồ tĩnh lặng, bị chém thành một cái cái hào rộng, làm nổi lên sóng lớn mấy trượng, kích động cả hồ nước.

Lý Thanh Sơn và Phó Thanh Khâm lướt qua, đứng đối diện nhau.

"Rất tốt, ngươi có thiên phú trở thành kiếm khách tốt đấy."

Phó Thanh Khâm quay người lại, một sợi tóc đen phiêu bồng rơi xuống.

"Phải vậy không? Tài năng gì?”

Lý Thanh Sơn quay đầu lại nói, ngực ẩn ẩn đau đớn, nếu kiếm khí trên đầu ngón tay Phó Thanh Khâm xâm nhập thêm ba tấc nữa là đến tim hắn rồi.

"Lâm nguy không sợ, dám quyết sinh tử."

Ngón tay Phó Thanh Khâm như kiếm, dựng thẳng ở mi tâm, lấp lánh thanh quang, ánh lên khiến lông mày cũng hoá xanh, hắn vung tay lên, hóa thành thương mang ba thước, lắc mình mà đến, một kiếm còn chưa ra, kiếm thế đã giống như một tấm lưới lớn, bao phủ Lý Thanh Sơn đầy kín kẽ.
Kiếm ý bức thẳng mi tâm khiến thức hải của Lý Thanh Sơn dao động một trận, hắn không khỏi nảy sinh một cảm xúc tiêu cực, cảm thấy mình căn bản không tài nào cản được một kiếm này, mọi sự chống cự đều là vô ích.

Lý Thanh Sơn điên cuồng thét lên một tiếng muốn chém gϊếŧ cỗ kiếm ý này, Trọng Thủy kiếm huyễn hóa ra kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp, cứ như người viết thư pháp đang vung nét mực, viết một bức thư pháp khí thế hào hùng, trong nháy mắt đã đánh tan kiếm thế của Phó Thanh Khâm.

Mặt hồ còn chưa lắng lại đã nổi lên sóng triều lớn hơn nữa, dưới sự thúc dục của Lý Thanh Sơn, kiếm khí thao thao bất tuyệt không ngừng bổ về phía Phó Thanh Khâm.

Bình Luận (0)
Comment