Chương 886: Tỉ Thí - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 886: Tỉ Thí
"Kiếm pháp thật tinh diệu, hình như đã gặp ở đâu đó?"
Phó Thanh Khâm tựa như một chiếc thuyền nhỏ trong sóng to gió lớn, nhấp nhô theo sóng biển gần như có thể bị sóng lớn lật tung bất cứ lúc nào, nhưng lại vẫn bình yên vô sự, chỉ có lúc muốn tránh lại không thể tránh mới dùng kiếm chỉ nhẹ nhàng vạch một cái, lập tức biến nguy thành an, hắn vẫn tận lực quan sát kiếm pháp của Lý Thanh Sơn.
Lần trước Phó Thanh Khâm hắn và Lý Thanh Sơn liên thủ đối phó Cường Thạch, chỉ kịp liếc nhìn kiếm pháp của Lý Thanh Sơn một cái đã cảm thấy có chút quen thuộc, hôm nay nhìn lại, cảm giác quen thuộc lại lần nữa sinh ra.
Kiếm pháp của Lý Thanh Sơn và Tiểu An đều xuất phát từ Thảo Tự Kiếm Thư, Phó Thanh Khâm từng có kinh nghiệm giao thủ với Tiểu An, nên cũng không phải vô cớ mà nảy sinh cảm giác quen thuộc này.
Hắn học kiếm cả đời, sự mẫn cảm cùng hiểu biết về kiếm pháp của hắn còn hơn cả nhớ mặt người từng gặp, chỉ cần nhìn qua một lượt là có thể nhớ kỹ không quên.
Nhưng nhìn một lát, hắn lại cảm thấy kiếm pháp của Lý Thanh Sơn không giống với bất kỳ kiếm pháp nào trong ký ức, cũng không phải không thể xảy ra trường hợp như vậy, số kiếm pháp hắn biết thật sự rất nhiều, còn có ký ức truyền thừa trong Thanh Khư kiếm gần như gì cũng có. Cũng giống như ở trong biển người mênh mông, có hai người có diện mạo tương tự là chuyện quá đỗi bình thường, nên hắn không hoài nghi gì thêm.
Kiếm pháp của Lý Thanh Sơn mặc dù cũng được lĩnh ngộ từ Thảo Tự Kiếm Thư lĩnh mà ra, thế nhưng ngộ tính của hắn so với Tiểu An lại có chênh lệch rất lớn.
Nếu như nói Tiểu An có thể lĩnh hội mười phần, thì hắn chỉ có thể lĩnh hội ba phần mà thôi, hơn nữa lại càng phù hợp với tính cách đại khai đại hợp của hắn, kiếm pháp mênh mông hào hùng khiến Phó Thanh Khâm khó mà liên hệ hai người lại với nhau.
Trọng Thủy Kiếm một kiếm chém không tung lên giữa khuôn mày rậm rạp của Lý Thanh Sơn, cánh tay cùng cơ bắp liên kết, vận dụng một thân đại lực cứng rắn xoay chuyển kiếm thế, chém ngang về phía Phó Thanh Khâm.
Đầu ngón tay Phó Thanh Khâm sáng lên thanh quang rực rỡ, điểm lên thân kiếm của Trọng Thủy Kiếm, đó cũng chính là chỗ yếu nhất của thanh kiếm này, nhưng khi đẩy Trọng Thủy Kiếm ra đồng thời hắn cũng cảm giác đầu ngón tay đau đớn, giống như muốn bẻ gãy, trong lòng cả kinh:
"Lực lượng thật lớn!”
Hắn không dám tiếp lấy, mượn lực bay ra xa.
"Phó Thanh Khâm, đến cả kiếm ngươi cũng không chịu rút, đây là đang khinh thường ta sao?"
Chiến ý của Lý Thanh Sơn nổi lên, cũng bất chấp dáng vẻ lễ phép giả dối kia, keng một tiếng, hắn vác Trọng Thủy Kiếm lên vai, quát lớn.
Muốn vung thanh kiếm này chẳng những cần lực lượng rất lớn, hơn nữa tiêu hao linh khí cũng cực nhanh, thế nhưng vào lúc này, tác dụng của Đại Hải Vô Lượng Công lập tức hiện ra, linh khí bị tiêu hao nhanh chóng được khôi phục bổ sung, cũng không có dấu hiệu trống rỗng.
"Thanh Thanh Khư kiếm này không dùng để chĩa vào bằng hữu. Ngươi cũng không muốn kiếm tốt mới nhận bị hỏng luôn chứ!”
Phó Thanh Khâm khẽ vuốt chuôi kiếm, cực kỳ phong độ mà cười, tựa như quân vương chiêu hiền đãi sĩ, tựa như chân thành tỏ ý với những tướng quân mưu sĩ bản thân vừa ý mà không có chút dối trá nào.
Lý Thanh Sơn cảm thấy một trận tê dại, ai là bằng hữu với ngươi chứ, qua một tháng nữa, ông đây sẽ tự tay chém ngươi.
Phó Thanh Khâm nói tiếp:
"Kiếm pháp của ngươi rất tốt, nhưng mà, hình như không được trọn vẹn, trong lúc chuyển chiêu sẽ có chút khúc khuỷu, như vậy sẽ lộ ra sơ hở.”
"Cái gì mà sơ hở mới không sơ hở, có thể gϊếŧ người là được."
Trong lòng Lý Thanh Sơn cũng không thể không bội phục, quả thực Phó Thanh Khâm rất giỏi về mặt kiếm đạo, vượt xa hắn rồi. Có thể nhìn ra điểm thiếu sót trong kiếm pháp của hắn chỉ trong một thoáng giao đấu. Nếu tương lai thực sự quyết đấu sinh tử, e rằng hắn sẽ phải chịu thiệt về mặt này.
Cái này không chỉ dựa vào thiên phú, mà còn nhờ nỗ lực của Phó Thanh Khâm mà ra, nhưng truyền thừa từ Thanh Khư kiếm mới là có công lớn nhất. Chủ nhân của Thanh Khư kiếm các đời đều là nhân vật kinh thái tuyệt diễm, mặc dù thân thể bọn họ đã không còn, nhưng một khoả kiếm tâm kia lại vĩnh viễn lưu truyền trong thanh kiếm này.
Phó Thanh Khâu nói:
"Mong có thể cho ta mượn thanh kiếm này một chút.”
“Cầm đi!”
Lý Thanh Sơn có hơi giật mình, hắn tiện tay ném Trọng Thủy Kiếm ra. Ta quả thực muốn xem xem ngươi định làm cái gì.
Khoảnh khắc Phó Thanh Khâm cầm được chuôi kiếm, khí thế trên người đột nhiên biến hóa, trở nên phóng đãng bất kham, hắn tuỳ ý vung Trọng Thủy Kiếm, thi triển ra một bộ kiếm pháp thế mạnh lực trầm, phóng đãng hào hùng.
Bộ kiếm pháp này khiến Lý Thanh Sơn thấy có hơi quen mặt:
“Đây chẳng phải là kiếm pháp của ta hay sao.”
Chỉ là tất cả những khuyết điểm đều được lược đi, trở nên chuyển biến mượt mà, liên miên không dứt, đường kiếm ngày càng trôi chảy tự nhiên, uy lực cũng ngày càng tăng lên.
“Kiếm pháp này không hợp với tính cách của ta, ta không thể phát huy được sức mạnh tối thượng của nó, vừa rồi chỉ xem như biểu diễn qua loa, mong có thể hữu ích với ngươi. Chúng ta nên về thôi.”
Ngay sau đó, kiếm pháp khép lại, Phó Thanh Khâm trao trả Trọng Thuỷ Kiếm cho Lý Thanh Sơn.