Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 887 - Chương 887: Dính Líu Quá Nhiều

Chương 887: Dính Líu Quá Nhiều - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 887: Dính Líu Quá Nhiều


Lý Thanh Sơn không khỏi cảm thấy rất hoang đường, kẻ địch dạy ta kiếm pháp sao?

Có điều, hắn cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể nâng cao khả năng năng của mình, cho nên hắn đã ghi nhớ tất cả bộ kiếm pháp mà Phó Thanh Khâm đã múa lúc nãy. Đứng trước thù sâu hận lớn, ân huệ nho nhỏ này vẫn chưa đủ làm hắn dao động đâu.



Xuân qua hè đến, thời tiết oi bức, mây đen dày đặc trên bầu trời chờ đợi cơn mưa lớn trút xuống.

Quạ đen kêu ồn ào, cứ xoay quanh trên bầu trời không chịu đáp xuống, tựa như những hạt vừng rải rác ở trên bầu trời vậy.

Nếu có ai đó có thể nhìn thấy toàn bộ quỹ đạo bay của đám quạ này, sau đó quan sát nửa cảnh giờ thì có lẽ sẽ phát hiện ra một loại quy luật nào đó.

Một vệt huyết quang lướt qua mặt đất rồi cuộn lên, chỉ thấy có cơn gió thổi qua đám quạ khiến chúng chia năm xẻ bảy, lông đen rụng lả tả.

Nhưng lông chim đen kịt còn chưa kịp rớt xuống đất thì đã biến mất không thấy tăm hơi.

“Đến rồi.”

Lý Thanh Sơn nhỏ giọng nói với ngọc bài truyền tin. Hắn đang đứng trên một ngọn núi cao, nhìn bóng đen đang bay lên phía chân trời từ một nơi rất xa.

Nơi đó có một tòa thành, hiện tại đó là một cái bẫy.

Hắn không lặng lẽ tiến lên, vì với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của hắn thì vẫn chưa đủ tư cách tham gia hành động vây quét lần này, đương nhiên đó cũng là một kiểu bảo vệ tính mạng.

Sắc trời u ám tựa như hoàng hôn, Huyết Ảnh đã đứng ở trước cửa thành. Đột nhiên hắn cảm thấy hơi bất an, hình như có thứ gì đó đang được ấp ủ, giống như màn mây trên bầu trời này.

Mà cùng lúc đó, mùi thơm của máu tươi mê người người cũng lan tỏa và hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Một tiếng sấm ầm ầm vang lên khiến trái tim hắn hơi nảy lên. Nhớ tới thần lôi mà Lôi Thôi đạo nhân kia triệu đến thì hắn lại cười khẩy, nếu chỉ dựa vào cái mũi trâu kia, dù có gặp mười lần hay trăm lần thì hắn cũng có thể bình yên thoát thân.

Dã thú bình thường còn cảm nhận được sự ập đến của cái chết, hắn đã tu hành đến bước này nên cảm giác đã vô cùng nhạy bén, hắn vẫn chưa cảm nhận được bất kỳ mối nguy hiểm trí mạng nào nên vẫn yên tâm bước nhanh về phía trong thành.

Một con quạ đen đậu ở trên tường hú lên một tiếng đầy quái dị, sau đó bay lên cao cao.

“Ngươi tính chuẩn thật đấy, xem ra lần này không cần ngươi ra tay rồi.”

Lý Thanh Sơn nở một nụ cười thật tươi rồi ngoái đầu nhìn lại.

Tiểu An ngồi ở trên tảng đá dưới một cây thông lớn, ngẩn người ngước nhìn một con sâu nhỏ ở trên cành thông, mái tóc dài tảo biển xõa xuống, yên tĩnh tựa như một cây phong lan. Nghe Lý Thanh Sơn nói xong thì nàng nhẹ nhàng lắc đầu:

“Hắn sẽ không chết ở đây.”

“Cái gì? Chẳng phải ngươi bói được rằng Huyết Ảnh sẽ đến hay sao?”

Lý Thanh Sơn rất bất ngờ, hiện tại trong thành đã được bố trí thiên la địa võng, dù Nguyệt Ma không biết gì rồi xông vào thì cũng lành ít dữ nhiều.

“Ta chỉ nói hắn sẽ đến, nhưng không nói hắn sẽ chết.”

Tiểu An nở một nụ cười thật xinh đẹp, lúc này mới trông giống một thiếu nữ:

“Vừa vặn còn ngược lại, ta đoán chắc chắn là hắn sẽ không chết ở đó.”

Trong giọng nói đã bớt chút tính trẻ con, thay vào đó là sự du dương, vô cùng dễ nghe, tựa như có một sức mạnh thần kỳ có thể xuyên thấu qua màng tai, an ủi lòng người.

“Thật sự chuẩn như vậy sao?”

Lý Thanh Sơn chớp chớp mắt, dù không biết chuyện gì sẽ xảy ra những vẫn cảm thấy rất lợi hại.

“Thật sự chuẩn như vậy đấy.”
Tiểu An học theo kiểu chớp chớp mắt của Lý Thanh Sơn:

“Cũng không phải lần nào cũng chuẩn như vậy, nhưng vì hắn nhiễm phải rất nhiều nhân quả, hơn nữa còn có nhân quả rất sâu với ta nên mới vậy.”

“Nhân quả gì?”

Đùng đoàng đùng đoàng, tiếng sấm sét liên tiếp từ trên trời giáng xuống, tựa như những con cự long đang bay xuống.

“Bắt đầu rồi!”

Lý Thanh Sơn bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía tòa thành lẻ loi nơi chân trời kia.

“Lại là ngươi!”

Huyết Ảnh xám xịt mặt mày khi thấy những tia sấm sét giáng xuống liên hoàn, nhìn Chu Thông ở trước mặt với ánh mắt kinh sợ, trông vô cùng chật vật, sao mũi trâu này có thể biết được hắn sẽ xuất hiện ở nơi nào.

“Lần này không chỉ có mình ta đâu, yêu nghiệt, chuẩn bị chịu chết đi!”

Chu Thông cười khẩy ha hả, nhìn Huyết Ảnh tựa như nhìn vật trong túi, lòng thấy vô cùng sảng khoái.
Hải tử Tiểu An này tính giỏi thật đấy!

Huyết Ảnh lại phát huy phong cách làm việc cẩn thận thường thấy của hắn, không nói hai lời, áo choàng tung lên rồi phi lên trời, dù tốc độ kia gần như là sấm sét nhưng hắn vẫn va chạm với một tấm màn ánh sáng.

Tám tu sĩ Trúc Cơ đứng ở thành trì trong bốn phương tám hướng đặt cờ trận ở tám hướng xuống, bất ngờ giam Huyết Ảnh trong trận pháp, sau đó họ cùng bay nhào vào thành.

“Sao họ chắc chắn rằng ta sẽ xuất hiện ở nơi này, không được, lần này nguy hiểm rồi!”

Sắc mặt Huyết Ảnh trở nên trắng bệch.

Vì Tiểu An không chỉ tính được chuyện gì sẽ xảy ra, mà thời gian cũng cực kỳ chính xác, bởi vậy mới điều được đội hình mạnh nhất của Thanh Hà phủ đi, phải đảm bảo tiêu diệt được Huyết Ảnh.

Bình Luận (0)
Comment