Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 889 - Chương 889: Huyết Quang Thần Độn

Chương 889: Huyết Quang Thần Độn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 889: Huyết Quang Thần Độn


Gia chủ Danh gia đã nói mười chữ “định” liên tục, đạt đến cực hạn, lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm.

Huyết Ảnh đã biến thành một khối thịt đỏ như máu lại bỗng vặn vẹo tách ra, phía trên xuất hiện một khuôn mặt tràn ngập thù hận.

Thiên phú thần thông, Huyết Quang Thần Độn!

Ầm một tiếng, khối thịt bỗng nổ tung, sức mạnh cuồng bạo đẩy bay tất cả pháp khí, trong đó có một viên yêu đan đỏ như máu xoay trong rồi vèo cái hóa thành một tia huyết quang.

“Ngăn cản hắn!”

Liễu Trường Khanh vội nói.

Không làm theo lời hắn, Chu Thông chỉ tay một cái khiến những tia chớp như rồng rắn xuất hiện, trực tiếp đánh tới.

Tia huyết quang kia gặp phải trận pháp mà lại trực tiếp xuyên qua, xẹt ngang phía chân trời, còn tia chớp thì va chạm mạnh với màn ánh sáng ở phía trên.

Mọi người trong thành đều trợn mắt ngoác miệng, đến bước này rồi mà còn để Huyết Ảnh chạy trốn sao?

“Huyết Ảnh chỉ còn dư lại một viên yêu đan, nói không chừng hắn đã chết rồi.”

Giọng nói khô khan của Liễu Trường Khanh vang lên.

Ai nấy cũng đều muốn tin là vậy nhưng không một ai có thể buộc mình tin vào điều này! Trong giây phút đó, rõ ràng Huyết Ảnh đã chủ động từ bỏ thân thể, chơi chiêu kim thiền thoát xác.

Huyết Ảnh đã chết rồi sao?

Đương nhiên là không rồi!

Huyết Ảnh bay thẳng ra ngoài nghìn dặm rồi mới dừng lại, tầng tầng máu thịt lập tức sinh sôi, trong nháy mắt đã hóa thành một con dơi máu, đôi cánh vỗ một cái, một lúc sau đã hóa thành hình người, xem ra đã bình yên vô sự rồi, chỉ là sắc mặt trắng bệch, không chút hồng hào nào.



“Thật sự để hắn chạy trốn rồi.”

Lý Thanh Sơn lẩm bẩm, mà phương hướng huyết quang bỏ chạy lại chính là hướng Tiểu An lao đi, ngẫm lại vẻ mặt của đám người Chu Thông lúc này mà hắn không khỏi nở nụ cười.

“Yên tâm, Tiểu An nhà ta sẽ giải quyết cường địch này giúp các ngươi, mấy viên Trúc Cơ đan mà ta đạt được kia cũng không vô ích.”



Huyết Ảnh vượt qua thiên kiếp đạt tới cảnh giới yêu tướng nên tất nhiên có hai thiên phú thần thông, cái thứ nhất là sóng âm gây nên sát thương trong phạm vi cực lớn kia.

Mà thiên phú thần thông thứ hai chính là Huyết Quang Thần Độn, có thể bay ngàn dặm trong nháy mắt, mạnh hơn tấm độn giáp phù kia của Lý Thanh Sơn gấp trăm lần, dù là tu sĩ Kim Đan cũng khó mà truy sát.

Có điều mỗi khi sử dụng thì phải từ bỏ huyết nhục bản thân, dẫn đến đại thương nguyên khí, vì thế nên không tới lúc sống chết thì chắc chắn hắn sẽ không sử dụng.

Còn năng lực điều khiển máu và sức sống mạnh mẽ dù có bị biến thành thịt nát cũng không chết kia là loại thiên phú đã có từ khi sinh ra, tương tự như sức mạnh của Sát Sinh Thạch của Chu Thông vậy, mà không phải là một loại thiên phú thần thông.

Đây cũng là nguyên do mà yêu quái có huyết thống đặc biệt lại mạnh hơn yêu quái bình thường.

Mưa xối xả như trút nước dội lên thân Huyết Ảnh, sắc mặt hắn trắng bệch như thể ngay cả sức mạnh dùng yêu khí che mưa cũng không có. Hắn uể oải tựa vào một cây đại thị, khắp khuôn mặt là vẻ thù hận, nghiến răng nghiến lợi nghĩ đến cách trả thù.

Đột nhiên linh quang lóe lên, hắn chợt cảm thấy một nguồn linh lực dồi dào, mà đây chính là thứ hiện tại hắn cần nhất.

Huyết Ảnh vòng một bên khác của cây đại thụ, chỉ thấy một thiếu nữ đang ngồi đó và ngửa đầu nhìn con chim sẻ trên ngọn cây, tựa như đang tránh mưa vậy. Nghe thấy tiếng động, nàng cúi đầu xuống, con ngươi trong suốt hiển lên thân ảnh của Huyết Ảnh, không có chút cảm xúc nào.

“Tu sĩ Trúc Cơ!”

Huyết Ảnh rùng mình, cảm nhận được linh khí trên người thiếu nữ mà hắn đã như chim sợ cành cong, sợ lại dính phải bẫy nên muốn lùi về sau.
Thiếu nữ không nhúc nhích, dòng máu chảy xuôi bên dưới làn da như ngọc tỏa ra mùi thơm mê người. Huyết Ảnh chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương rung động lòng người như vậy.

Tiếng sấm vang lên liên tục, đại thụ che chở cho một khoảng đất nho nhỏ, ngăn cách với màn mưa xối xả bên ngoài.

“Bị ta áp sát ở khoảng cách gần thế này thì coi như mạng ngươi xui, hút máu của ngươi, vừa hay có thể giúp ta khôi phục chút yêu khí.”

Huyết Ảnh dần yên tâm, cười gằn nói, dựa vào tốc độ của hắn thì khoảng cách mấy thước này gần như bằng không, hắn xòe bàn tay trắng xám ra, nhắm thẳng về phía trái tim của thiếu nữ.

Dòng máu toàn thân thiếu nữ soi sục chảy ngược, sau đó phù một tiếng, phá thân mà ra.

Huyết Ảnh há miệng lớn nuốt máu tươi, chợt cảm thấy tinh thần thoải mái, vì vị này thực sự quá ngọt.
Nhưng điều khiến hắn lấy làm kỳ lạ là thiếu nữ vừa không giãy dụa vừa không phản kháng, thậm chí còn không lộ ra chút sợ hãi hay đau đớn nào, chỉ nhìn hắn một cách vô cảm, khiến Huyết ma sát sinh vô số như hắn cũng cảm thấy bất an đến kỳ lạ.

Tựa như ếch xanh bị rắn nhìn chằm chằm, dưới sự uy hϊếp của thiên địch, toàn thân nó cứng ngắc không thể động đậy.

“Ngươi nhìn cái gì!”

Lòng Huyết Ảnh tràn đầy buồn bực, ra tay đâm vào đôi mắt sáng kia nhanh như tia chớp.

Khi đầu ngón tay chỉ còn cách con ngươi kia khoảng một tấc thì thân hình Huyết Ảnh cứng đờ.

Đây là chuyện gì thế này? Tại sao, ta lại không động đậy được nữa?

Ếch xanh không để ý rằng độc tố trí mạng đã được truyền vào thân thể nó từ lâu.

Dòng máu bị Huyết Ảnh hấp thu và hòa vào mọi ngóc ngách trong cơ thể bỗng biến thành ngọn lửa, bùng cháy hừng hực.
Bình Luận (0)
Comment