Chương 890: Người Như Thế - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 890: Người Như Thế
Ầm một tiếng, Tam Muội Bạch Cốt Hỏa tuôn ra từ các lỗ chân lông trên thân Huyết Ảnh, khiến hắn bốc cháy, hóa thành một bó đuốc.
Ánh lửa chập chờn, reo hò nhảy múa khiến máu, thịt và xương cốt của Huyết Ảnh bùng cháy, nhưng lại đông cứng hồn phách của hắn lại, khiến hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị thiêu đốt.
Sức sống mãnh liệt của hắn, điều mà hắn vẫn luôn tự hào và giúp hắn nổi tiếng giờ lại hóa thành chất đốt tốt nhất của ngọn lửa.
Trong phút chốc, một nỗi sợ hãi sâu sắc hiện lên trong con ngươi của Huyết Ảnh:
“Ngươi không phải người…”
Sự sợ hãi biến mất, con ngươi bị đốt cháy thành một chỗ trống, lời nói bị ngắt quãng, môi lưỡi cũng hóa thành ngọn lửa.
Huyết yêu đan bày “vèo” về phương xa.
“Ngươi mới không phải người ấy.”
Đôi mắt sáng của Tiểu An xoay tròn, chìa tay ra nắm lấy Huyết yêu đan, chỉ thấy Huyết yêu đan rung chuyển vùng vẫy kịch liệt ở trong lòng bàn tay của nàng.
Nàng nắm chặt tay lại, viên Huyết yêu đan không thể động đậy được nữa bỗng tỏa ra huyết quang chói mắt, nó không còn hi vọng gì với việc chạy trốn nên muốn tự bạo yêu đan, đồng quy vu tận với nàng.
Tay trái nàng tạo thành thế như một chiếc l*иg rỗng, sau đó rút một tia hồn phách nửa trong suốt tựa như sương như khói của hắn, loáng thoáng thấy được đó là dáng dấp của Huyết Ảnh.
Huyết quang tiêu tan, Huyết yêu đan yên lặng nằm trong lòng bàn tay của nàng.
Trong đầu nàng, ba chữ Huyết Hải phiên chợt hiện ra một cách tự nhiên.
Một lát sau, một tia điện quang bắn nhanh đến từ phương xa trên bầu trời, Chu Thông hoàn toàn không ôm hi vọng có thể đuổi kịp được Huyết Ảnh, lý do hắn đuổi theo chỉ là vì làm hết sức mình mà thôi.
“Ồ?”
Khi ở chỗ vô cùng xa xôi, Chu Thông đã cảm nhận được khí tức của Tiểu An, thế là hắn điều khiển Lôi Cức kiếm từ trên trời giáng xuống.
“Ngươi nhìn thấy Huyết Ảnh không?”
“Hắn chết rồi.”
Tiểu An cũng không giấu diếm.
“Là ngươi gϊếŧ sao?”
Chu Thông vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
“Ừm.”
“Ngươi tính chính xác hắn sẽ trốn tới đây sao?”
Khuôn mặt Chu Thông hiện lên vẻ kỳ quái, nói như thế thì chẳng phải là Tiểu An tính chính xác rằng họ sẽ không giữ mạng Huyết Ảnh lại.
“Ừm.”
“Vậy sao ngươi…”
Chu Thông nói được một nửa thì im bặt, một đám đông người vây công còn để Huyết Ảnh chạy trốn, giờ còn mặt mũi nào đi chất vấn tiểu nha đầu này.
“Chu tiền bối, thiên cơ là không thể tiết lộ nha!”
Lý Thanh Sơn cười to đi từ phương xa tới, sau đó ra sức vò đầu Tiểu An:
“Làm tốt lắm!”
Lúc này, mấy luồng sáng cũng khá không mà tới, đoàn người Liễu Trường Khanh đã đuổi theo tới nơi. Sau khi họ biết được kết cục thì quay sang nhìn nhau, ngoài sự vui mừng thì trên khuôn mặt còn có vẻ kinh ngạc.
Mười ba mười bốn tuổi đã thành tu sĩ Trúc Cơ, điều binh khiển tướng, ẩn giấu sát cơ, vừa ra tay đã gϊếŧ Huyết Ma.
Một đám tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ hậu kỳ họ đều như biến thành thuộc hạ của nàng, vậy mà còn không thể nói ra một câu oán hận, trái lại còn phải cảm ơn nàng, vì có gia nào hay phái nào mà không có đệ tử chết ở trong tay Huyết Ma chứ.
Cái này đã không thể dùng hai chữ “thiên tài” để hình dung nữa rồi, nhìn Tiểu An dựa sát vào Lý Thanh Sơn ở bên cạnh và lộ ra nụ cười hiếm thấy mà họ cảm thấy không nói nên lời, đồng thời cũng càng ngày càng cảm nhận được sự đáng sợ ngầm của bói toán giả.
Điều đáng sợ không phải là bản thân nó mà là vận mệnh được điều khiển bởi bói toán giả.
Thật sự không có ai nghi ngờ Tiểu An có năng lực gϊếŧ được Huyết Ảnh hay không, vì lúc Huyết Ảnh bỏ chạy thì ai cũng nhìn ra được hắn đang bị thương nặng. Hơn nữa thiên phú đáng sợ mà Tiểu An thể hiện cũng gạt bỏ lòng nghi ngờ của mọi người.
…
Trong Vân Vũ lâu giăng đèn kết hoa, tràn ngập không khi vui mừng lâu ngày không gặp, chức mừng cái chết của Huyết Ma, cũng để ăn mừng chiến thắng của đám người Chu Thông.
Hiển nhiên, nhân vật chính của bữa tiệc này không phải ai khác mà là Tiểu An.
Thu Hải Đường khỏi động cơ quan, mở tấm ngăn ở giữa lâu ra, để cho đám Luyện Khí sĩ cũng được chứng kiến dung nhan của “anh hùng”, tăng thêm bầu không khí sôi động.
Không ngoài dự đoán của Thu Hải Đường, khi Tiểu An xuất hiện ở trước mắt mọi người thì lầu trên lầu dưới đều thoáng yên tĩnh lại, ai nấy cũng lộ ra vẻ kinh sợ, cũng có không ít tu sĩ nam vừa gặp đã yêu.
Thu Hải Đường nhẹ nhàng lắc đầu:
“Đây chính là uy lực của dung nhân quốc sắc thiên hương đó.”
Trong lúc ánh mắt của mọi người đều bị Tiểu An hấp dẫn thì Lý Thanh Sơn lại cảm thấy có ai đó quăng ánh mắt xem thường về phía hắn, quay đầu lại thì thấy Như Tâm đã đứng cách đó không xa.
Vì Như Tâm là Y gia, nhiệm vụ chủ yếu không phải là trảm yêu trừ ma mà là cứu chữa tu sĩ bị thương và luyện chế đan dược, vì thế mà khoảng thời gian này vẫn chưa có cơ hội đối mặt với Lý Thanh Sơn.
“Không ngờ ngươi lại là người như thế!”
Như Tâm truyền âm đến nói, trong lúc đó ánh mắt cứ đảo qua lại giữa Lý Thanh Sơn và Tiểu An, khuôn mặt tràn ngập vẻ xấu hổ tựa như đang khó xử vì quen biết một bằng hữu như vậy.
“Ngươi cút cho ta!”
Lý Thanh Sơn tươi cười, truyền âm nói đầy hung ác.