Chương 892: Rút Lui - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 892: Rút Lui
Mặt hắn tràn đầy nụ cười xán lạn, uống hết vò rượu này đến vò rượu khác tựa như uống nước, đâm ra nhận được hàng loạt câu khen hay.
Tiểu An nhìn Lý Thanh Sơn mà khóe miệng lặng lẽ cong lên, dù trông dáng dấp nàng như là không có tình người, nhưng nếu bàn về hai chữ “thông minh” thì chẳng thua bất cứ kẻ nào cả. Chỉ là nàng không thèm để ý đến suy nghĩ và cảm nhận của người khác mà thôi, thế nhưng nàng lại có thể hiểu rõ lòng hắn trĩu nặng vì điều gì.
Như Tâm nhìn từ xa cũng cảm thấy hôm nay hắn hơi là lạ, tựa như dáng dấp mà nàng gặp hắn lần đầu vào mấy năm trước.
Hôm nay, lòng Lý Thanh Sơn vô cùng sảng khoái, cũng không phải vì đạt được lợi ích thế nào.
Ngày xưa, hắn đã tự nhận một phần trách nhiệm về mình khi nhìn thấy thảm trạng của chiến tranh. Một phần trách nhiệm này không tính là lớn, giống như Phó Thanh Khâm từng nói, chiến tranh là điều không thể tránh khỏi, họ chỉ là quân cờ mà thôi.
Thế nhưng hắn sẽ không dùng lời giải thích thế này để trốn tránh trách nhiệm. Đường đường là nam nhi, dù làm sai điều gì thì cũng phải gánh vác trách nhiệm. Nếu cứ luân lấp liếʍ, lại còn che đậy khuyết điểm rũ bỏ trách nhiệm cho mình thì bản tâm sẽ vặn vẹo, biến thành hạng người dối trá.
Cái đúng sai của chuyện này không phải là người khác đánh giá thế nào, mà nằm ở cán cân trong lòng mỗi người. Trước giờ hắn không cầu mong làm việc mười phân vẹn mười, nhân nghĩa vô song, chỉ mong bốn chữ “không thẹn với lương tâm”.
Năm đó, sau khi hắn có được sức mạnh thì cũng không nhân cơ hội đó mà trả thù ca ca và tẩu tẩu đã ngược đãi hắn nhiều năm để trút bỏ nỗi oán giận trong lòng, trái lại còn để lại một túi bạc, tất cả cũng chỉ vì bốn chữ này thôi.
Hắn tự nhận gϊếŧ “Thạch Ma” và “Huyết Ma” xem như là kết thúc một mối nhân quả và hoàn thành trách nhiệm của mình, sảng khoái không nói nên lời tựa như trút bỏ được gánh nặng vậy.
Đương nhiên kết quả này cũng không tới lượt bất cứ ai đánh giá, kiểu như “Lý Thanh Sơn ngươi vốn có lo với chả lắng gì về cái này đâu” hoặc là “nghiệp chướng của ngươi nặng nề, gϊếŧ hai tên yêu quái hoàn toàn không đủ để chuộc lỗi”.
Hắn cảm thấy đủ thì là đủ rồi, tuy hắn cũng từng nghĩ sẽ ngăn cản chiến tranh song phương hay dẹp yên chiến tranh gì đó. Nhưng sau khi trải qua khoảng thời gian này thì hắn cảm thấy chuyện như vậy không còn là trách nhiệm của hắn, nó cũng hơi vượt quá phạm vi năng lực của hắn, cho nên trực tiếp quăng nó ra sau đầu thôi.
Tuy hắn không hoàn toàn đồng ý đối với lý thuyết trừu tượng kia của Phó Thanh Khâm, nhưng cũng cảm thấy nó có chút hợp lý. Hiện tại chiến tranh chỉ còn trong phạm vi Thanh Hà phủ thì hắn còn phát huy được chút tác dụng, chứ một khi lan ra rộng hơn thì hắn ngăn cản kiểu gì với tu vi như bây giờ?
Theo hắn thì cứ kệ thôi, thích đánh thì đánh cho sảng khoái đi! Hắn quá mệt mỏi với những mối phiền phức khi phải cân bằng cả hai bên, vẫn nên nhân cơ hội này làm ngư ông đắc lợi, nhanh chóng nâng cao tu vi thì mới có thể bảo vệ được người quan trọng, mới có thể nhanh chóng lên chín tầng trời.
Là một người “xuyên không”, hắn cũng chẳng mấy khi nghĩ “đã nói là phải làm”, trong hoàn cảnh đang không ngừng thay đổi, chắc chắn hắn sẽ không ràng buộc mình trong một câu nói như thế, dù cho câu kia là chính miệng hắn nói.
Rõ ràng càng tiến về phía trước thì càng lĩnh ngộ sâu sắc hơn, vẫn còn hành động theo những kết luận được rút ra từ tư tưởng cũ thì chẳng phải chính mình chẳng tiến bộ gì so với bản thân ở quá khứ ư?
“Lui binh, lui binh!”
Một tu sĩ trẻ tuổi vừa la to vừa xông vào với khuôn mặt tràn đầy vẻ kích động.
“Xảy ra chuyện gì? Từ từ nói!”
Liễu Trường Khanh nghiêm nghị nói.
“Bẩm báo Tri phủ đại nhân, khắp nơi đều truyền tin tức đến tất cả yêu quái đã lui về dưới lòng đất. Nhờ đạo nhân lãnh đạo tài tình, đánh gϊếŧ Huyết Ma, áp chế uy phong của yêu tộc.”
Tu sĩ kia nói chuyện mà còn không quên nịnh nọt Liễu Trường Khanh.
Tin tức Huyết Ma chết trận truyền đến tai Long Oa rất nhanh, thế là hắn nhanh chóng ra quyết định rút tất cả các lực lượng về dưới lòng đất.
Trong tứ đại yêu tướng dưới trướng Chu Hậu thì Bắc Nguyệt bế quan không ra, giờ chỉ còn lại mình hắn, một cây làm chẳng nên non, có kiên trì nữa thì cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ khiến tổn thất ngày càng to lớn hơn thôi.
Tuy rằng tuổi thọ của yêu quái dài nhưng tốc độ tu hành chậm, có thể mỗi một tổn thất đều mất đến cả trăm năm mới có thể bù đắp.
Có điều chiến tranh mấy năm qua cũng khiến dân số Thanh Hà phủ giảm hơn nửa, tương đương với hủy diệt một phần lớn căn cơ tu hành đạo ở Thanh Hà phủ, cũng cần phải trăm năm mới có thể khôi phục như cũ.
Trong Vân Vũ lâu là cảnh tượng hoan hô nhảy múa, tâm tính tu vi thường ngày đều bị ném sang một bên.
Trải qua mấy năm chiến đấu ác liệt, mất đi không biết bao nhiêu sư huynh đệ, lại trải qua biết bao nhiêu lần nguy cơ sống còn, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh rạng đông của thắng lợi, ai có thể không chế được tâm trạng đây?
“Chư vị không nên vui mừng quá sớm, chúng ta vẫn cần cố gắng không ngừng thì mới có thể đánh tan yêu tộc triệt để được.”
Liễu Trường Khanh ho khan hai tiếng mới kìm nén được nỗi vui mừng trong lòng.