Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 893 - Chương 893: Xao Động

Chương 893: Xao Động - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 893: Xao Động


Trình Khải Sơn nói:

“Phó đạo hữu, hiện tại Thạch Ma và Huyết Ma đều đã chết trận, tiếp theo, chỉ cần ngươi gϊếŧ được Nguyệt Ma thì phần thắng của trận chiến này nắm chắc trong tay chúng ta rồi.”

“Thanh Khâm sẽ làm hết sức.”

Phó Thanh Khâm thản nhiên nói.

“Gϊếŧ ta sao? Vậy thì đến thử đi!”

Lý Thanh Sơn đã có men say trong người, cười khẽ rồi nói thầm.



Tiệc chúc mừng biến thành yến hội chúc mừng, mãi đến tận đêm khuya mới tản đi.

Lý Thanh Sơn và Tiểu An về động phủ núi Liên Nhạc, ngoài ra còn có Như Tâm đồng hành.

Chiến tranh kết thúc thì nàng cũng không cần dành hết ngày dài đêm thâu luyện đan cứu ngươi, có thể thả phanh nghỉ ngơi đôi chút rồi. Nàng vẫn nhớ đến “đại lễ” mà Lý Thanh Sơn hứa hẹn, nên lúc nửa đường thì không nhịn được hỏi:

“Đại lễ của ta đâu?”

“Trở về rồi hãy nói.”

Lý Thanh Sơn cười thần bí.

Trở lại núi Liên Nhạc, hắn để Tiểu An về động phủ trước rồi mình và Như Tâm thì về động phủ của nàng.

Lý Thanh Sơn không nói nhảm, trực tiếp lấy toàn bộ linh thảo trong túi Bách Bảo ra, bầy tràn đầy bàn đá.

Trong này chủ yếu là linh thảo lục đại thị tộc của Dạ Du Nhân tiến cống trong ba năm hắn bế quan, còn có một lượng lớn là do hắn chiếm được từ việc cướp và gϊếŧ tu sĩ Tru Yêu Minh. Vì Như Tâm không có đủ thời gian và sức lực nên hắn không lấy ra, vẫn giữ ở trong túi Bách Bảo.

“Đây chính là đại lễ mà ngươi nói?”

Như Tâm kinh ngạc nói, lần trước Lý Thanh Sơn lấy ra nhiều linh thạch trong một lúc như vậy đã khiến nàng lấy làm kinh hãi, vậy mà so sánh với lần này thì cứ như đồ đệ với sư phụ vậy.

Đời nàng cũng đã thấy không ít linh thảo, riêng về số lượng thì nhiều hơn nhiều so với số linh thảo mà Lý Thanh Sơn lấy ra này, nhưng độ quý giá thì không thể sánh cùng được.

Một cây linh thảo ngàn năm có thể tương đương với một đống linh thảo bình thường được trồng ra. Mà những linh thảo ở trước mắt này lại còn hơn trăm cây đã vượt qua ngàn năm tuổi, vậy mà chúng được chất thành đống tựa như cải trắng thế này thì hỏi sao mà nàng không kinh ngạc đến chấn động cho được.

“Quy tắc cũ, ngươi thu thập những linh thảo khác, sau khi luyện thành thì chia ba phần đan dược cho ngươi.”

“Không được, gần đây luyện quá nhiều đan dược, bây giờ nhìn thấy linh thảo là buồn nôn, nhớ đến luyện đan là đau đầu.”

Như Tâm nói, lại còn đỡ trán giả vờ giả vịt khổ sở.

Nhưng thực ra nàng làm vậy là để che giấu sự rung độn ở trong con ngươi, nếu đổi toàn bộ thành linh thạch thì e rằng có thể chất tràn đầy động phủ của nàng mất. Quan trọng nhất chính là khởi nguồn của những linh thảo này đủ để biểu lộ rất nhiều thứ, khiến nàng càng ngày càng khẳng định suy đoán trong lòng.

Nàng vốn không quá hi vọng có thể có được sự tin tưởng này.

“Hừ, được lợi còn ra vẻ, nếu ngươi không muốn thì ta cho người khác luyện.”

Lý Thanh Sơn nói nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích.

“Hay là ngươi để vị Hàn lão nhạc phụ kia suy nghĩ cách giúp ngươi, dựa vào thế lực của Hàn gia thì tìm mấy tu sĩ biết thuật luyện đan cũng không khó, cũng tiết kiệm được ba phần phải chia cho ta?”

“Ta tin tưởng ngươi thôi, được rồi! Đừng nói nhảm, đến cùng ngươi có luyện không?”
Sự tin tưởng này cũng chẳng phải được gây dựng trong một sớm một chiều, nhưng đến giờ phút này thì Lý Thanh Sơn cảm thấy hắn có thể giao rất nhiều việc cho nàng, thậm chí là một vài việc cực kỳ quan trọng.

Như Tâm cảm thấy lòng mình như được an ủi, vui mừng khôn tả: Nói nhiều như vậy làm gì, ngay cả Hàn Quỳnh Chi thì cũng không biết những bí mật này của hắn đâu nhỉ! Hừ, ta và nàng thì có gì hay để mà so sánh chứ?

“Bỏ đi, nếu ngươi đã cầu xin ta như thế thì ta luyện là được. Chẳng qua, ngươi hoàn toàn không đếm số linh thảo này đâu ha! Dù có thiếu mất mười hay tám cây thì ngươi cũng chẳng biết đâu!”

Như Tâm cất hết ố linh thảo, cười chớp chớp mắt.

“Ai bảo, thiếu một cây thì ta cứ tìm ngươi để hỏi.”

Lý Thanh Sơn ngẩn ra, không cam lòng yếu thế nên nói.
Thực ra đúng là hắn không đếm gì, nếu Tâm muốn giấy linh thảo của hắn thì còn phải phiền phức như vậy làm gì, trực tiếp phá hỏng vài lò đan dược là được, hoặc là báo thiếu số lượng đan dược là được, chỗ nào cũng có thể lừa dối.

“Chỉ dựa vào ngươi?”

Như Tâm xem thường.

“Ngươi muốn thử không?”

Lý Thanh Sơn trừng mắt.

“Ngươi tới đây!”

Như Tâm khinh bỉ trừng lại, nhưng đột nhiên thấy hơi bất an vì biểu cảm của Lý Thanh Sơn có hơi thay đổi.

Cô nam quả nữ, bốn mắt nhìn nhau.

Lý Thanh Sơn bỗng hơi rục rà rục rịch, có lẽ là do tác dụng của rượu hoặc là do hắn đột nhiên trút được gánh nặng. Xuyên qua cảm giác say mờ mịt, dung nhan dịu dàng như nước, dáng người yểu điệu thướt tha của Như Tâm đều tỏa ra sức hấp dẫn khôn tả, quyến rũ xinh đẹp vạn phần.
Hắn càng không nhịn được mà muốn tới gần nàng hơn, nhẹ nhàng ngửi mùi thơm của dược ở trên thân thể nàng, nhìn xem đến cùng bên dưới lớp mặt nạ bất cần đời của nàng là tâm tư như thế nào?

Bình Luận (0)
Comment