Chương 894: Nhát gan - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 894: Nhát gan
“Nhìn đủ chưa?”
Như Tâm không để lộ sự lúng túng và bất an, chỉ tùy tiện giơ tay, dùng ngón tay út vén sợi tóc lên, vẻ mặt hờ hững, khuôn mặt trắng nõn yêu kiều được phác họa ra đường cong rõ ràng nhờ ánh đèn trên đỉnh động, dung mạo vô cùng xinh đẹp.
Ánh mắt hững hờ, không rõ là rung động hay từ chối.
“Nhìn chán từ lâu.”
Lý Thanh Sơn lập tức phản bác, sau đó mới nhớ đến câu nói vừa buồn nôn vừa thân thiết mà lúc này phải nói là “mãi mãi đều không nhìn đủ”, tất cả là do tính thích đả kích gần như thành bản năng được hình thành từ khi ở chung với nàng.
“Ngươi ấy ngươi!”
Như Tâm bật cười rồi nhẹ nhàng lắc đầu, không biết là thất vọng hay là yên lòng nữa.
“Tuy ngươi có chút sắc đẹp, nhưng muốn dụ dỗ ta thì còn thiếu nhiều lắm!”
Lý Thanh Sơn cũng nở nụ cười, lại khôi phục dáng vẻ thong dong, nếu sự rung động nhất thời phá hỏng mối quan hệ giữa họ thì đó là điều hắn không muốn nhìn thấy.
“Ta trả lại nguyên câu nhé! Nhìn chán thì cút mau, đừng cản trở lão nương luyện đan.”
“Ta chưa uống xong trà luôn á.”
“Xong rồi nè.”
Như Tâm bưng chén lên rồi dội thẳng xuống, sau đó đẩy Lý Thanh Sơn đi ra ngoài cửa.
Lý Thanh Sơn vừa mới ra ngoài, còn muốn nói gì đó thì cửa lớn động phủ đã đóng sập trước chóp mũi hắn, nhìn cửa đá mà hắn thấy có chút không cam lòng.
Như Tâm cũng nhìn cửa đá, ánh mắt xoay chuyển vừa như là lạnh nhạt lại như là nhiệt tình.
Hai người nhìn nhau cách một tấm cửa đá dày nặng, dù không thấy đối phương nhưng tầm mắt không hề lệch chút nào.
Lý Thanh Sơn bỗng nhiên nở nụ cười rồi xoay người bước lên mây, nhàn nhã gối lên cánh tay, sau đó chỉ coi đây như là một lần ý loạn thần mê nho nhỏ trong năm tháng tu hành dài rằng rặc này, không cam lòng thì sao, ngày tháng còn dài mà?
Như Tâm nhẹ nhàng than thở một hơi, xem thường mà cười nói:
“Quỷ nhát gan.”
Sau đó nàng lại buồn bực mà đưa hai tay vò đầu:
“Nhiều linh thảo như vậy, muốn ta luyện tới khi nào hả?!”
Mấy lời lúc nãy của nàng hoàn toàn không phải nói đùa, gần đây nàng thực sự hơi khó chịu với việc luyện đan, có điều được lợi nhiều thế này thì dù có chán cũng phải nhịn.
Trong màn đêm tối tăm, mưa cũng nhỏ đi nhưng vẫn còn tiếng tí ta tí tách rơi không ngừng, thấm ướt mặt đất khắp mấy dãy núi.
Mùa hạ kéo đến kèm theo cả mùa mưa.
Về phía tây nam cách đây hai ngàn dặm cũng mưa giống như vậy.
Trên một ngọn núi bị nứt, linh khí cực kỳ nồng nặc tỏ rõ nơi này là một mỏ linh thạch. Ở mặt bị nứt của ngọn núi, người ta còn có thể nhìn thấy được ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ linh thạch vụn vặt.
Ở dưới chân núi có một mỏ quặng, Dạ Lưu Tô bất ngờ xuất hiện tựa như một cái bóng, y giáp màu đen đơn giản mà cực kỳ gợi cảm, bên dưới là một đôi giày bó thon dài, chỉ thấy nàng đi vào trong màn mưa, bước đi còn nhẹ nhàng hơn cả mèo.
Gương mặt tinh xảo nhưng lông mày hơi nhíu lại như thể đang suy tư điều gì đó, dù mặc một bộ da màu xanh lam nhưng nó cũng không ảnh hưởng xíu nào đến vẻ đẹp của nàng, lại càng tăng thêm sức hấp dẫn kỳ lạ.
“Tỷ tỷ. Yêu tộc lui binh, chúng ta phải làm sao bây giờ? Đáng ghét, vậy mà không cho chúng ta biết!”
Dạ Lưu Ba theo sát phía sau, dung mạo chỉ kém một xíu, ngực to mông lớn, còn có cảm giác phong lưu mà Dạ Lưu Tô không thể sánh được.
“Ừm.”
Dạ Lưu Tô chỉ huy đại quân Dạ Du Nhân tấn công các mỏ linh thạch, tuy những mỏ quặng này cũng được phòng thủ nghiêm ngặt, có tu hành giả lợi hại tọa trấn, nhưng so sánh với đại quân của các nàng thì chẳng tính là gì cả. Tuy rằng cũng bị tổn thất không ít chiến sĩ, nhưng số lượng cường giả Dạ Du Nhân vượt qua thiên kiếp lần một chết trận thì chỉ có một, gặp địch là chống lại, có thể nói là tương đối yếu ớt.
Thực ra rắc rối lớn nhất cũng không phải đến từ yêu quái hay nhân loại, mà là từ bản thân các nàng.
Tuy rằng Lý Thanh Sơn giao cho Dạ Lưu Tô chức vụ thống soái, thế nhưng một khi hắn không có mặt thì các loại tranh giành cấu xé bắt đầu lan tràn, cái chết của cường giả Dạ Du Nhân chết trận kia cũng vô cùng kỳ lạ.
Xét theo một ý nghĩa nào đó thì loại tranh đấu này đã không phải là vì lợi ích, mà là một loại bản năng, vừa có cơ hội là muốn hại nhau, dù không được lợi gì, như cái cảm giác “chỗ này của ngươi đẹp quá, ta không nhịn được nên đá ngươi một cước, lâu rồi không đá thoải mái như thế”.
Đây mới là điều làm cho Dạ Lưu Tô thấy đau đầu nhất, thậm chí có lúc còn tức giận nghĩ “Dạ Du Nhân như vậy thực sự đáng để ta trả giá nhiều như vậy sao?”, có điều suy nghĩ này cũng chỉ thoáng lướt qua mà thôi, hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến lý tưởng giả như nàng.
Sau khi trải qua hàng loạt nỗi đau, trên người nàng cũng có loại khí chất của lãnh tụ giả, người ủng hộ dần dần tăng lên, khiến Dạ Lưu Tô vô cùng kính phục.
Sau khi Tru Yêu Minh và Bách Gia kinh viện thành lập liên minh ở Vân Vũ lâu, họ tập trung ấn công lũ yêu quái đang hoành hành. Suy cho cùng dù mỏ linh thạch quan trọng, nhưng mất đi thì vẫn có thể đoạt lại, cũng không thể cất vào túi mang về nhà được nên nhiều nhất là tổn thất linh thạch mà thôi.
Mà người chết thì không thể sống lại, nếu Thanh Hà phủ thật sự bị gϊếŧ thành cảnh hoang tàn thì không chỉ Bách Gia kinh viện không thể nào tuyển đệ tử phù hợp, mà mỗi một phái cũng giống vậy. Tuổi thọ của nhân loại ngắn ngủi, tu hành giả thì cũng không lâu lắm, liên tục vài đời không thu nhận thêm đệ tử thì chắc chắn môn phái sẽ bị mất truyền thừa mà tiêu vong.