Chương 895: Vô Dụng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 895: Vô Dụng
Tuy rằng sau khi trở thành tu hành giả thì đều không để tính mạng của phàm nhân ở trong lòng, nhưng ai cũng biết căn cơ của tu hành đạo chính là ở chỗ phàm nhân đời đời sinh sôi thịnh vượng.
Cho nên họ gần như mặc kệ những thế tiến công này của Dạ Du Nhân, trái lại còn mừng rỡ vì có thể dùng những mỏ quặng này để kéo chân đại quân Dạ Du Nhân, giảm áp lực cho chiến trường chính, chỉ cần đánh bại được yêu quái thì còn sợ không đoạt lại được mỏ quặng này sao.
Dạ Lưu Tô nhìn Dạ Vũ, trầm tư một lúc lâu:
“Chúng ta cũng rút lui, không thể ở lại làm đá lót đường cho họ được.”
“Nhưng vất vả lắm chúng ta mới lấy được những mỏ quặng kia.”
“Từ bỏ tất cả.”
Dạ Lưu Tô quyết đoán.
Tuy trận chiến này an toàn, nhưng thu hoạch cũng không được tính là phong phú, dù có được lượng lớn mỏ linh thạch linh mạch, nhưng khoáng mạch và khoáng thạch ở dưới lòng đất vốn phong phú hơn so với trên mặt đất nhiều, khai thác ở dưới lòng đất chẳng phải sẽ an toàn hơn hay sao.
Có điều, độ vận dụng linh thạch của Dạ Du Nhân còn lâu mới phong phú như tu sĩ nhân loại.
Vì linh thạch không phải là khai thác xong là trực tiếp sử dụng được, còn phải tinh luyện một phen, sau khi loại bỏ tạp chất và giữ lại tinh túy thì mới trở thành loại linh thạch mà bình thường hay sử dụng, có thể phụ giúp trong chiến đấu và tu hành, nếu không linh khí sẽ cực kỳ hỗn loạn, một khi sử dụng sẽ rất phiền phức.
Đương nhiên Dạ Du Nhân không có loại kỹ thuật tinh luyện này, cho nên cũng không nhiệt tình lắm với chuyện đào mỏ quặng gì đó, có được nhiều khoáng thạch như vậy mà cũng là vô ích.
Đương nhiên cũng có mỏ linh thạch có độ tinh khiết rất cao, chẳng qua cái đó đều do các yêu tướng chiếm giữa đừng nói đến chuyện trực tiếp tới đào lãnh địa của họ, dù là khai thác ít một từ phía dưới những mỏ quặng này thì cũng chờ khai chiến đi!
Dạ Lưu Ba cười nói:
“Cũng được, ta thấy những viên đá vỡ này cũng không có nhiều tác dụng lắm, hiện tại triệu tập nhân công đến đây. Vừa hay ta cũng nhớ chủ nhân rồi, mưa này thật đẹp!”
Rồi sẽ có một ngày chúng ta có thể tùy ý tắm rửa ở trời mưa thế này, Dạ Lưu Tô âm thầm nói.
Có tu hành giả ở hướng rất xa dùng pháp thuật tiến hành quan sát, lập tức thấy đại quân Dạ Du Nhân từ bỏ mỏ quặng. Quanh co một vòng lớn cuối cùng mỏ linh thạch cũng trở về, họ lại bố trí trận pháp lần nữa và bắt tay vào khai thác.
“Tri phủ đại nhân, Dạ Du Nhân cũng lui binh theo, tất cả mỏ linh thạch đều đã được khôi phục khai thác, có điều việc xây dựng lại sẽ hơi phiền phức.”
Trong Thanh Hà phủ, Liễu Trường Khanh nghe thuộc hạ bẩm báo mà vuốt bộ râu dài đến trầm ngâm. Sau khi chiến tranh lắng lại, việc đầu tiên hắn làm là tìm hiểu tình hình của mỏ linh thạch. Vai trò của mỏ linh thạch đối với tu hành giả tựa như mỏ vàng đối với phàm nhân vậy, vô cùng quan trọng, nếu là lúc bình thường thì chỉ cần một mỏ linh thạch cũng đủ để hai môn phái đại chiến một trận.
Tuy Dạ Du Nhân rất không vừa ý chiến lợi phẩm của lần này, nhưng đối với tu sĩ nhân loại thì đây là tổn thất không nhỏ. Ngoài linh thạch ra thì cơ quan trận pháp phòng ngự, con rối khai thác khoáng thạch đều bị phá hỏng hết sạch, giờ phải phí chút sức lực thì mới có thể xây dựng lại lần nữa.
“Bao lâu thì có thể khôi phục như bình thường?”
“Ít nhất phải hơn một tháng.”
“Chúng ta đã mất hơn nửa tháng.”
Liễu Trường Khanh than thở, ba năm chiến tranh đã tiêu hao tích lũy nhiều năm, một khi cắt đứt cung cấp linh thạch thì rất nhiều cơ quan con rối mạnh mẽ mất đi hiệu lực, rất nhiều trận pháp không thể bố trí được, mà tu hành giả cũng không thể nào lấy linh khí trong linh thạch để khôi phục, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.
“Đi mời gia chủ tạp gia Câu Đại đến đây!”
…
Lý Thanh Sơn vừa trở lại động phủ thì nói vài câu với Tiểu An, sau đó khi cảm nhận được động tĩnh truyền tới từ bên phân thân, tâm ý xoay chuyển một cái thì thấy những hoa văn tinh xảo mà các thợ thủ công Dạ Du Nhân dốc lòng điêu khắc đập vào mi mắt.
Vài con Lam Điệp hoa uyển chuyển nhảy múa trước mặt, rọi sáng một phạm vi nhỏ, Mã Lục ở bên cạnh đã tỉnh lại khỏi giấc mộng từ lâu, không biết đi loanh quanh chỗ nào rồi.
Hang động vốn dĩ bị một bức cửa đá được điêu khắc tinh xảo phong tỏa, ở phía sau cửa đá ẩn chứa rất nhiều khí tức đang tiến gần tới.
“Bắc Nguyệt đại nhân!”
“Chủ nhân.”
Cửa đá mở ra, một đám Dạ Du Nhân trở về từ trên mặt đất.
…
“Đánh hạ không ít mỏ khoáng thạch, gϊếŧ một ít Luyện Khí sĩ, có điều đa số cái mà chúng ta đoạt được là một ít khoáng thạch chưa qua tinh luyện, may mà không có thương vong quá lớn.”
Dạ Lưu Tô bẩm báo.
“Có bao nhiêu khoáng thạch?”
Lý Thanh Sơn hơi động lòng, tu hành giả nào cũng sẽ chẳng chê mình có quá nhiều linh thạch. Tuy chỉ là linh thạch nguyên chất nhưng chỉ cần tìm được người phù hợp và tiến hành tinh luyện, nó cũng sẽ thành một món tài sản lớn.
“Chu Ảnh tộc ta nguyện hiến dâng toàn bộ khoáng thạch đoạt được cho Bắc Nguyệt đại nhân.”
Vẻ mặt Dạ Minh Châu kiểu hiểu rõ, thông qua nét mặt thì nàng nhìn ra được Lý Thanh Sơn có hứng thú với những quặng thạch này, cho nên lập tức tiến lên dâng hiến túi Bách Bảo.