Chương 896: Kiểm Tra Thương Thế - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 896: Kiểm Tra Thương Thế
Lý Thanh Sơn nhận lấy túi Bách Bảo, vừa nhìn khoáng thạch lấp lánh tựa như ngôi sao thì hắn đánh giá một chút, ít nhất có thể luyện ra mấy vạn linh thạch tạp phẩm bình thường, thế là hắn hài lòng nhận lấy.
“Chu Ảnh tộc, trung thành đáng khen, có điều ta đã nói rồi, ta sẽ không lấy bất kỳ chiến lợi phẩm gì trong trận chiến này, thế thì dùng mấy món linh khí này làm phần thưởng đi!”
“Cảm ơn Bắc Nguyệt đại nhân ban thưởng.”
Dạ Minh Châu nở nụ cười, không hề khách khí.
Những chủ mẫu khác cũng đều động lòng, thực sự thì giá trị của những linh thạch kia đối với các nàng là không lớn, nếu có thể đổi thành vài món linh khí thì đúng là thực tế hơn, lại còn thể hiện được lòng trung thành, lãi bội mà không hề lỗ.
Chẳng mất bao lâu, trong tay Lý Thanh Sơn đã có thêm vài chiếc túi Bách Bảo. Nếu những quặng thạch này đều có thể tinh luyện thành linh thạch thì ít nhất có thể có được ba mươi đến bốn mươi vạn linh thạch, hơn nữa hắn cũng chỉ cần bỏ ra một ít linh khí trung phẩm thượng phẩm vô dụng mà thôi.
Có điều luyện đan thì có thể tìm Như Tâm, nhưng luyện khí thì hắn lại không có ứng cử viên phù hợp. Lý Thanh Sơn lại nghĩ tới “Tứ Phương Đồng Đỉnh” của mình, chờ khi về Bách Gia kinh viện thì phải tìm hiểu xem đến cùng để tinh luyện linh thạch thì cần những điều kiện thế nào.
Đợi tất cả Dạ Du Nhân đi rồi, chỉ còn lại Dạ Lưu Ba vẫn đang dựa vào lòng Lý Thanh Sơn.
Tình cảm mà Lý Thanh Sơn dành cho nàng vốn là tình cảm của chủ nhân dành cho sủng vật, nhưng ngày hôm nay lại hơi khác. Khe sâu trước ngực nàng thu hút tầm mắt của hắn, thân thể gợi cảm mê người của nàng cuộn lại, như thể muốn gì thì cứ làm. Lửa dục đột ngột bùng lên, vị trí nào đó trên thân thể bất giác biến đổi.
“Ta cũng không biết có phải mình bị thương hay không, xin chủ nhân cẩn thận kiểm tra.”
Dạ Lưu Ba cảm nhận được sự thay đổi này thì nở nụ cười đắc ý rồi ôm hắn chặt hơn, bộ ngực đầy đặc mềm mại đè chặt lên bụng hắn, không có một khe hở nào.
“Vậy hãy để ta kiểm tra cẩn thận một phen.”
Lý Thanh Sơn nở nụ cười, trong lúc điều khiển phân thân ảnh trong gương, hắn luôn thích làm theo cảm tính, mà nguồn gốc cũng là do men say của bản thể ánh lên bên trên phân thân.
Tay hắn dần không chỉ dừng lại trên làn da lộ ra bên ngoài của nàng, gặp phải y giáp vướng víu thì trực tiếp kéo rách, sau đó âu yếm mỗi một tấc da thịt trên người nàng. Con ngươi Dạ Lưu Ba lóe lên tia sáng mừng rỡ, nằm trong l*иg ngực hắn mà bất giác phát ra tiếng thở dốc ngâm nga khe khẽ, ánh mắt dần trở nên mê ly.
Chẳng được bao lâu mà toàn thân nàng chỉ còn sót lại đôi giày bó màu đen, thân thể gợi cảm mê người lộ hết trước mắt Lý Thanh Sơn. Đây cũng không phải lần đầu hắn nhìn thấy thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Dạ Lưu Ba, nhưng giờ phút này nó lại toát ra sự mê hoặc khác thường, trái táo trên cổ rung chuyển, ngẫm lại thì cũng hơn ba năm rồi hắn không được thưởng thức “vị thịt”.
Lý Thanh Sơn bỗng dừng động tác trên tay, nói vào bên tai Dạ Lưu Ba:
“Thứ mà chủ nhân có thể cho sủng vật chỉ có sự cưng chiều mà thôi.”
“Vậy thì mời chủ nhân cưng chiều ta!”
Dạ Lưu Ba đột nhiên dâng cao thân thể, bộ ngực mềm mại hơi rung lên, ánh mắt đầy vẻ kɧıêυ ҡɧíɧ, trong vẻ bất mãn tức giận lại có chút cầu xin, bĩu môi nói:
“Từ khi gặp được chủ nhân, đã nhiều năm rồi ta không có nam nhân, một mình cô đơn có biết bao nhiêu khó khăn.”
“Chẳng phải ngươi có rất nhiều “thê thϊếp” mà?”
Lý Thanh Sơn lấy làm kỳ lạ, hắn biết Dạ Du Nhân không có mấy quan niệm về trinh tiết, nên cũng không dùng quan niệm này của nhân loại để ràng buộc các nàng. Đương nhiên, đó cũng là lý do tại sao Lý Thanh Sơn không để các nàng thành tình nhân.
“Ta đã đuổi họ từ lâu rồi, chỉ muốn sinh con cho chủ nhân thôi.”
Dạ Lưu Ba nói với vẻ mặt thành thật, dáng dấp kia tựa như khi Dạ Lưu Tô nói về lý tưởng để Dạ Du Nhân quay trở lại mặt đất.
Vì Dạ Du Nhân đều là thị tộc mẫu hệ, một nữ Dạ Du Nhân thường sẽ có rất nhiều “thê thϊếp”, chỉ biết mẫu thân là ai, không biết cha là người nào, vì chuyện thai nghén hậu duệ trở thành mẫu thân là chuyện tương đối thiêng liêng, người có được quyền lực tối cao của thị tộc, gọi là “chủ mẫu”.
Đúng vậy, không chỉ vì một chốc vui sướиɠ, mà là muốn dùng thân thể để kéo dài huyết mạch của cộng đồng họ.
“Vậy mà ngươi vẫn nhịn được!”
Lý Thanh Sơn thấy hơi dở khóc dở cười, đến cùng họ sẽ sinh ra thứ gì đây? Một phần ba là người, một phần ba là yêu quái, một phần ba là Dạ Du Nhân chăng?
“Tất cả của ta đều là của chủ nhân, trái tim của ta, thân thể của ta, còn có tương lai và cả con của ta nữa.”
Dạ Lưu Ba nắm lấy tay của Lý Thanh Sơn rồi đặt lên bộ ngực cao vυ"t của nàng, để hắn cảm nhận được trái tim nàng đang đập thình thịch ở bên trong, sau đó lại đặt lên vùng bụng nhẵn nhụi.
Lý Thanh Sơn cũng hết sức cảm động. Được rồi, hắn thừa nhận không chỉ có trái tim hắn là rung động.
Chuyện đến nước này thì còn gì hay để nói.
Xin lỗi Quỳnh Chi, hôm nay ta muốn phá vỡ gông xiềng thế tục cũng như rào cản của trần thế, ta sẽ có một mối quan hệ siêu hữu nghị cảm động với sủng vật của mình.
Tâm trạng Lý Thanh Sơn xoay vần, đang muốn làm ra chuyện không bằng cầm thú thì…