Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 897 - Chương 897: Thử

Chương 897: Thử - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 897: Thử


Cửa đá ầm ầm mở ra, Dạ Lưu Tô đi tới, chỉ lên tiếng tựa như không nhìn thấy bất cứ cái gì:

“Chu Hậu đại nhân có lệnh, xin chủ nhân lập tức đến Chu Võng thành.”

Tuy da mặt Lý Thanh Sơn dày nhưng cũng không thể nào duy trì tư thế cơ thể thế này với một nữ nhân đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở ngay trước mặt một nữ nhân khác, mà Chu Hậu cũng không phải đối tượng hắn có thể ngạo mạn được.

Hắn dịu dàng đặt Dạ Lưu Ba sang một bên, đi xuống khỏi bệ đá, sửa sang y phục lộn xộn một chút, dục niệm trong lòng cũng theo đó mà dịu xuống.

“Chủ nhân!”

Dạ Lưu Ba u oán nói, lại càng không nhịn được mà liếc mắt nhìn Dạ Lưu Tô một cái, nàng nhịn nhiều năm mới nắm được cơ hội này, chỉ lát nữa thôi là việc lớn đã thành, nhưng đến cuối cùng lại thành dã tràng xe cát, hỏi sao nàng có thể cam tâm cho được.

“Chuyện này, ta đồng ý với ngươi là được chứ gì.”

Lý Thanh Sơn ngoái đầu lại rồi nở nụ cười, lại còn nháy nháy mắt, sau đó nhịn không được mà cười ha ha, cảm thấy vô cùng thú vị.

Ta vẫn chưa thử chuyện sinh con bao giờ, có muốn thử với Quỳnh Chi không nhỉ, không biết nàng có chịu hay không? Có điều, dù phân thân ảnh trong gương này có thể cảm nhận được rất nhiều, nhưng có khả năng đó sao?

Dù sao hắn cũng không cảm thấy mình bị Dạ Lưu Tô quấy rầy, nếu là của ta thì cuối cùng vẫn là của ta, còn sợ sau này không có cơ hội hay sao?

Hai cánh Lý Thanh Sơn đập bùm bụp bay đi, để lại một tràng cười to cùng với cuồng phong và tấm rèm buông thõng lay động.

“Lưu Tô, ngươi nghe thấy chưa? Chủ nhân đồng ý rồi!”

Dạ Lưu Ba ở lại mà sững sờ trong chốc lát, sau đó lộ ra vẻ mừng như điên.

“Nghe được cái gì, đồng ý cái gì? Ngươi vẫn nên mặc y phục trước thì hơn!”

“Sinh con á!”

“Chúc mừng ngươi sau này không cần dùng tay giải quyết.”

Dạ Lưu Tô sửng sốt một lát rồi cười nói.

“Hừ, đều là lỗi của ngươi, nếu không thì ta đã thành công rồi!”

Dạ Lưu Tô vừa nói thế thì Dạ Lưu Ba mới nhớ ra bản thân đã bị cám dỗ đến mức lửa dục khắp người, chỗ giữa hai chân đã ướŧ áŧ không chịu nổi.

“Có cần ta đi ra ngoài để ngươi giải quyết trước hay không.”

Dạ Lưu Tô nở nụ cười.

“Không cần, nhẫn nại, nhẫn nại, không có nhẫn nại thì sao hưởng thụ chứ.”

Dạ Lưu Ba hít một hơi thật sâu, vừa nãy chủ nhân đã đồng ý với yêu cầu của nàng, thế thì chuyện này còn lệch đi đâu được.

Tựa như phàm nhân đãi khách, họ phải nhịn đói vài bữa trước khi đỡ tường đi ra*.

*chỉ người nào đó bị đói rồi ăn quá nhiều.

Dạ Lưu Tô nói:

“Yêu quái muốn sinh đời sau với Dạ Du Nhân thì e rằng không dễ như vậy.”

“Vậy thì thử thêm vài lần, mãi đến khi thành công thì thôi, thế nào, tỷ tỷ ngươi có muốn tham gia không?”

Dạ Lưu Ba nở nụ cười xảo quyệt tựa như thực hiện được âm mưu gì đó, có được thì tốt mà không có thì cũng chẳng sao.

“Không có hứng thú.”

Dạ Lưu Tô nhìn vẻ mặt hạnh phúc chờ mong của Dạ Lưu Ba mà tâm trạng hơi phức tạp, nàng đã theo đuổi thứ nàng muốn, vậy còn mình thì sao?



“Bắc Nguyệt, ngươi biết không? Huyết Ảnh chết rồi.”

Lý Thanh Sơn vừa tới Chu Võng thành thì La Ti Chu Hậu đã đứng trên đài cao kia chờ hắn, có điều tam đại yêu tướng bên người nàng giờ chỉ còn lại một mình Long Oa.

“Ta vừa nghe nói, hắn chết thế nào?”
Lý Thanh Sơn hơi run lên, thuận miệng hỏi, cũng không thể hiện đau buồn đạo đức giả gì.

“Bị tu sĩ nhân loại mai phục.”

Sắc mặt La Ti Chu Hậu hơi khó coi, nếu nói Long Oa là cố vấn của nàng thì Huyết Ảnh và Chu Thông kia chính là phụ tá đắc lực, hiện tại đều bị gϊếŧ rồi, dù tính nàng ác độc trời sinh mà cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Chiến tranh thì khó tránh khỏi thương vong, mong Chu Hậu đại nhân không để trong lòng, dù không có họ thì yêu tộc cũng không bị thua.”

Lý Thanh Sơn nói qua loa, tâm trạng vô cùng sảng khoái.

“Ngươi an nhàn quá nhỉ, còn có đám Dạ Du Nhân kia, chúng hoàn toàn không giao đấu trực tiếp với nhân loại, chắc đều do ngươi dạy ha! Ngươi đang tránh chiến đấu!”

Giọng nói La Ti Chu Hậu lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chăm chú vào Lý Thanh Sơn tựa như ngưng tụ thành nọc độc.
“Ta là bế quan tu hành chuẩn bị quyết chiến với Phó Thanh Khâm, Chu Hậu đại nhân cũng đã nhất trí rồi, cũng là ta ra lệnh cho Dạ Du Nhân tiến công vào mỏ linh thạch, làm vậy là để cắt đứt nguồn cung cấp linh thạch của nhân loại, chắc chắn những mỏ linh thạch kia quan trọng hơn thành trì của phàm nhân, phòng ngự cũng rất nghiêm ngặt, có thể nói là giao chiến trực tiếp với tu sĩ nhân loại, còn nói gì mà tránh chiến?”

Lý Thanh Sơn nói mấy câu không lọt một giọt nước, khiến tâm trạng La Ti Chu Hậu càng không thoải mái, thế là nàng giương cao tay về phía mặt Lý Thanh Sơn rồi rút về sau.

Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy trước mắt loáng lên một cái, thi triển Linh Quy Huyền Giáp ngăn cản bàn tay thon dài trắng nõn của La Ti Chu Hậu theo bản năng, trong phút chốc Linh Quy Huyền Giáp đã bị lõm xuống, đầy vết rạn nứt.
Ầm.

Lý Thanh Sơn bị đánh bay ra ngoài, hung ác va chạm trên vách đá, toàn bộ hang động cũng chấn động theo.

Bình Luận (0)
Comment