Chương 898: Cảnh Cáo - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 898: Cảnh Cáo
“Ta muốn giáo huấn ngươi mà ngươi dám cãi lại, còn dám chống đối?!”
Giọng nói lạnh như băng của La Ti Chu Hậu truyền vào tai Lý Thanh Sơn, khiến hắn hiểu rõ một chuyện rằng, nếu cường giả không nói lý, dù kẻ yếu có dẻo miệng thì cũng chỉ là phí công mà thôi.
La Ti Chu Hậu tựa như một tiểu nữ hài ác độc tùy hứng, có thể hơi yêu quý món đồ chơi biết lấy lòng nàng, nhưng nếu không thể lấy lòng nàng thì sẽ bị vứt sang một bên, thậm chí suýt chút nữa còn xé rách làm thú vui.
“Đây là ta một bài học dành cho ngươi, đừng có suy nghĩ lung tung. Trước nay ta luôn kiêu ngạo về ngươi, cho nên ngươi chỉ được phép thắng trận chiến với Phó Thanh Khâm, không được phép bại, nghe rõ chưa?”
Vì suy xét đến việc Lý Thanh Sơn còn có tác dụng nên Chu Hậu vẫn chưa ra tay tiếp, chỉ lạnh lùng cảnh cáo.
“Ta rõ rồi.”
Sắc mặt Lý Thanh Sơn bình tĩnh, thậm chí còn lộ ra nụ cười. Hắn đã không phải là thiếu niên sơn dã mới ra đời như trước kia từ lâu, không cần phải nghiến răng nghiến lợi, thù hận không thôi.
Nếu ghi thù thì phải nhớ là sớm hay muộn cũng nhất định sẽ báo thù.
---
Tuy tâm tình của Lý Thanh Sơn không bị ảnh hưởng quá nhiều, chẳng qua quyết chiến sắp đến, liền tạm dập tắt du͙ vọиɠ, quyết định tĩnh tâm tu hành tử tế một đoạn thời gian, làm Dạ Lưu Ba lại u oán một trận.
Nhưng Lý Thanh Sơn cũng có sự đề phòng, mệnh lệnh cho Dạ Du nhân nhanh chóng thu thập các loại linh thảo để cống hiến lên.
Chiến tranh duy trì nhiều năm, rất nhiều lãnh địa ở dưới lòng đất đều đang bỏ trống, cấm khu mà Dạ Du nhân vốn không thể bước vào đều trở thành có thể đi vào được. So với Dạ Du nhân, yêu quái càng không hiểu được cách sử dụng linh thảo hơn, chỉ sẽ bảo vệ và dùng những linh thảo có thể sử dụng trực tiếp, số linh thảo còn sót lại có lẽ sẽ khá nhiều mới đúng.
Vì để tăng tiến độ thu thập linh thảo, Lý Thanh Sơn giao những linh khí linh phù lung tung trong bách bảo nang cho Dạ Lưu Ba, chỉ cần có thể cống hiến linh thảo có phẩm chất tốt, nàng có thể làm chủ để ban thưởng những thứ này cho họ.
Chu hậu không dễ hầu hạ, vạn nhất lúc nào đó trở mặt vô tình, hắn sẽ mang theo những lợi ích đã hốt trọn, khăn gói quả mướp đi luôn. Thiên hạ rộng lớn, làm người hay làm yêu, đi chỗ nào chả được, cần gì phải ở lại cho nàng giận cá chém thớt.
Đan dược mà Như Tâm luyện chế ra, Lý Thanh Sơn chỉ sử dụng một phần nhỏ, còn thừa lại một phần lớn thì để trong bách bảo nang, chưa có cơ hội chuyển hóa thành tu vi.
Trong Thanh Tiểu động phủ, Lý Thanh Sơn lấy toàn bộ đan dược trong bách bảo ra, chất lượng đều khá ổn.
Phẩm chất của linh thảo mà Dạ Du nhân cống hiến đều khá cao, không được một ngàn năm cũng được năm trăm năm, cho nên đan dược luyện ra cũng có phẩm chất rất tốt, có thể để cho hắn sử dụng. Chẳng qua cũng có một phần nhỏ không có ích lợi gì, bỏ thì đáng tiếc, dùng thì vô vị.
Cảnh giới tu hành của hắn càng cao, tốc độ hấp nạp thiên địa linh khí cũng càng lúc càng nhanh, đến chính bản thân hắn cũng dần dần có đủ linh tính. Linh khí mà một giọt máu của hắn ẩn chứa chỉ sợ cũng phải nhiều hơn kha khá các loại linh đan, có dùng những linh đan này nữa thì tự nhiên cũng vô dụng.
Một khi đạt đến một trình độ nhất định nào đó, chỉ sợ đến cả đan dược luyện chế ra từ linh thảo ngàn năm cũng có thể trở nên vô dụng, cho nên vùng lãnh địa dưới lòng đất này cũng không còn quan trọng như ban đầu nữa. Bòn rút nốt chỗ giá trị còn sót lại thì sẽ không phải chịu sự trói buộc của nó rồi bị Chu hậu sai khiến nữa.
Lý Thanh Sơn khẽ cười với Tiểu An, hít sâu một hơi. Thân hình nở to ra, nháy mắt đã cao hơn mười trượng, một trượng là ba mét, cao khoảng một tầng lầu. Cũng chính là nói, hiện tại Lý Thanh Sơn cao cỡ mười mấy tầng lầu, tuy so với Godzilla thì vẫn nhỏ hơn một chút, nhưng cũng đủ để đội lốt một con tiểu quái thú rồi.
Thân thể đen nhánh như sắt nhìn như Ma thần, tóc đỏ như thác nước buông xõa tán loạn, đôi mắt lấp lánh có thần như có lửa thiêu đốt, phát tán ra thú tính và ma tính man hoang nguyên thủy.
Lúc mở Thanh Tiểu động phủ, không cầu gì khác, chỉ cầu một chữ “Đại” chính là để đối phó với tình huống lúc này. Ngọn núi mà bọn hắn chọn phải cao hai ba trăm trượng, Lý Thanh Sơn với Tiểu An liên thủ, gần như đã đào rỗng cả bụng núi.
Từ đáy đến trần của động phủ cao khoảng hai trăm trượng. Nếu không phải do Lý Thanh Sơn dùng thần thông để nén vách núi này thành kiên cố như kim cương thì sớm đã không chịu nổi trọng lượng của hắn mà đổ sụp xuống rồi.
Cho nên Lý Thanh Sơn đứng thẳng thân người cũng không hề cảm thấy chật chội, quan sát đánh giá thân hình của bản thân, cười toét miệng lộ ra đầy răng nanh. Đuôi hổ phía sau tùy ý lay động mang theo một chuỗi tàn ảnh.
Nói theo cách nào đó thì hắn càng hài lòng với nguyên hình của bản thân hơn là hóa hình. Hóa hình thì có bộ dáng rất anh tuấn đấy, nhưng so với nguyên hình này của hắn thì có vẻ không đủ quyết đoán không đủ bá khí.
Cũng không thể không nói ánh mắt của Thanh Ngưu thật là độc đáo, chọn trúng Lý Thanh Sơn, nếu không có phẩm vị cổ quái của kẻ xuyên việt thì e rằng người bình thường chỉ riêng với hình tượng này của bản thân đều đã không thể tiếp thu nổi, càng đừng nói tự cảm thấy tốt đẹp.