Chương 899: Thiếu - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 899: Thiếu
Lý Thanh Sơn vươn tay quét một phát, toàn bộ đan dược trên mặt đất bay vào trong tay hắn, một vốc nhét hết vào cái miệng lớn như chậu máu, nhai cũng không nhai, ực một tiếng nuốt luôn xuống bụng.
Nếu những người tu hành khác nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ kinh ngạc đến rớt cả hàm, cho rằng hắn chán sống rồi nên muốn tự sát.
Những đan dược này chủng loại bất đồng, chỉ riêng dược tính tương xung cũng đủ để mất mạng, dược tính cường đại ẩn chứa trong đó càng có thể làm người ta trực tiếp nổ tung.
Quả nhiên, sau khi nuốt những đan dược này xuống, bụng của Lý Thanh Sơn lập tức phồng lên, càng lúc càng lớn cứ như một quả bóng bay, như hoài thai mười hai tháng vậy, phát ra tiếng kim loại ma sát chói tai.
Trên trán Lý Thanh Sơn cũng xuất hiện thêm một tia thận trọng, quát nhỏ một tiếng:
“Linh Quy trấn áp!”
Yêu đan Linh Quy phóng ra quang mang lộng lẫy, dữ tợn trấn áp luồng dược lực hỗn loạn này xuống.
Chẳng qua ân ẩn cũng có chút trấn áp không nổi, một thân yêu khí xung phá khỏi thân thể hất bay mái tóc đỏ rực. Nếu không phải có Bát Môn Kim Tỏa trận khóa chắc lại yêu khí cuồn cuộn như thủy triều này, e rằng từ xa đã có thể nhìn thấy cảnh tượng yêu khí xung thiên.
Yêu đan Linh Quy chỉ trấn áp mà không hấp thu, từng cỗ dược lực tan vào từng bộ phận trên cơ thể Lý Thanh Sơn từng chút một, trong lục phủ ngũ tạng có chút châm chích, vô số huyết quản bé xíu bị phá vỡ, chẳng qua lại lập tức khôi phục lại ngay.
Trong nháy mắt, cứ hủy diệt và khôi phục như vậy chuyển hoán không biết bao nhiêu lần.
Mục đích lần này của Lý Thanh Sơn chỉ có một, đó chính là đột phá Ngưu ma tứ trọng.
Cuối cùng, bụng của Lý Thanh Sơn cũng không tiếp tục to ra nữa, ưỡn bụng ngồi xuống, sờ sờ cái bụng to đùng của bản thân:
“Cứ nói muốn cùng người khác sinh hài tử, nhìn ta thế này lại giống tự mình mang thai luôn rồi! Tiểu An, giống Phật Di Lặc hay không?”
Tiểu An nhẹ vọt lên, nhảy lên trên bụng Lý Thanh Sơn nhìn bộ dạng hung thần ác sát của hắn, che miệng cười nói:
“Chẳng giống tý nào cả.”
“Vậy thì giống cái gì?”
“Giống Lý Thanh Sơn.”
“Không sai, giống Lý Thanh Sơn, ta giống người khác làm cái gì chứ?”
Lý Thanh Sơn ha ha cười lớn, trên đời này, người hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi bề ngoài huyết thống tu vi những ngoại vật này của hắn chỉ sợ cũng chỉ có nàng thôi, bất kẻ hắn biến thành bộ dạng thế nào, trong mắt nàng vẫn chỉ nhìn thấy Lý Thanh Sơn mà thôi.
Mà bất kể Tiểu An là quỷ hồn, bạch cốt hay là Chu Nhan mỹ nhân quốc sắc thiên hương, ở trong lòng hắn cũng chưa từng thay đổi chút nào.
Tiểu An đến bên cạnh, lấy ra yêu đan huyết tinh của Huyết Ảnh, nàng khẽ ngửi một cái, mùi máu tanh nồng nặc làm nàng vô cùng hài lòng, chính là tài liệu tốt nhất để luyện chế “Huyết Hải phan”.
Khẽ suy ngẫm một lúc, lại cất huyết yêu đan đi, lấy ra niệm châu đầu lâu, đẳng cấp tiếp theo của mười tám viên niệm châu chính là hai mươi mốt viên, chỉ thiếu ba viên nữa.
Thời gian vội vã mà qua, nháy mắt đã qua đi nửa tháng.
Bụng của Lý Thanh Sơn đã hoàn toàn khôi phục nguyên trạng, một đôi vó sắt đạp sâu vào mặt đất, cặp móng vuốt móc chặt vào mặt đất, sống lưng cong như dãy núi, hai sừng vùng lên đội trời.
Đỉnh thiên lập địa!
Tuy về mặt khí thế còn chưa đủ lắm, nhưng về mặt thần thái thì rất giống với ảo ảnh Ngưu ma ngày xưa hắn nhìn thấy trong thức hải.
Không có động tác dư thừa, không múa may quyền cước, đến cả ba thức “Ngưu ma đạp địa, ngưu ma luyện bì, ngưu ma đỉnh giác” cũng hoàn toàn bỏ đi, cứ bất động như vậy như một pho tượng.
Nhưng mà ở trong sự tĩnh lặng tuyệt đối này, lại tràn đầy sức mạnh, như một cây cung đã kéo căng dây. Cơ thịt kéo dãn bành trướng đến cực độ, còn kiên cố hơn cả nham thạch, sắt thép.
Nhưng bên dưới làn da lạnh cứng lại là huyết dịch đang sôi sục, linh hồn đang thiêu đốt, không có một khắc nào ngừng nghỉ.
Trong đôi mắt đỏ rực lấp lánh hồng quang, tuy nửa thân trên phần lớn vẫn duy trì hình người, nhưng bất kỳ ai ở đây cũng không thể nào liên tưởng được hắn với chữ “nhân” này có quan hệ gì.
Dược tính của số đan dược mà hắn một hơi nuốt hết đã hoàn toàn bùng phát ra, nhưng “Ngưu ma biến” vốn dễ tu hành nhất mà lần này lại trở nên vô cùng gian nan.
“Vẫn chưa đủ, còn thiếu cái gì? Đan dược ư? Không phải! Là cái gì đây?”
Cả người Lý Thanh Sơn mồ hôi rơi như mưa, trong lỗ mũi phun ra hai luồng khí trắng nóng rực, dược tính bắt đầu tan đi.
“Ngưu Ma Đại Lực sa vào bùn đất!”
Trong đầu Lý Thanh Sơn lại hiện ra câu khẩu quyết đầy sự không may mắn này, hắn sâu sắc cảm nhận được một loại bi thương như anh hùng mạt lộ, bất lực khi đại lực không thi triển ra được.
Nhưng ở trong đó, còn có thứ gì đó tồn tại, trong thức hải của hắn lại một lần nữa hiện ra ảo ảnh của Ngưu ma.
Hắn nhìn chăm chú một lúc lâu vào cái ảo ảnh đó, đột nhiên sinh ra một sự nghi hoặc?
Vì sao biết rõ đã bị hãm sâu vào vũng bùn mà còn muốn phí sức giãy dụa? Càng giãy dụa há không phải càng hãm sâu sao, tất cả nỗ lực đều đã thử qua rồi, nếu đã vô dụng, sao không dừng lại tới nghỉ ngơi một chút, sao phải làm khó chính mình một cách thống khổ như vậy?