Chương 900: Tầng Bốn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 900: Tầng Bốn
Năm xưa, Sở Bá Vương binh bại ở Cai Hạ, nghe Thập diện Sở ca mà viết ra: “Lực bạt sơn hà khí cái thế, lúc bất lợi này ngựa không chết, ngựa không chết này thì đã sao, Ngu này Ngu này phải làm sao?” Sau tuy đột phá vòng mai phục của quân Hán, trốn đến bờ Ô Giang, lại tự than “không còn mặt mũi gặp Giang Đông phụ lão” rồi tự vẫn, thành chú thích tốt nhất cho bốn chữ anh hùng mạt lộ, lưu xuống một khúc anh hùng bi ca lưu truyền thiên cổ.
Bài thơ này là Lý Thanh Sơn học được trong sách vở ở tiền thế, chẳng qua cũng không phải là độc nhất, trăm ngàn năm sau, một tướng quân bị quân địch bao vây, lâm vào tuyệt cảnh khác cũng để lại một bài thơ thất ngôn, được in trên sách vở, cũng lưu lại rõ ràng trong ký ức của Lý Thanh Sơn.
“Đoạn đầu kim nhật ý như hà, sáng nghiệp hựu nan bách chiến đa. Thử khứ hoàng đài chiêu cựu bộ, tinh kỳ thập vạn trảm Diêm La!”
Hào khí ngút trời, khí khái coi thường cái chết nhường ấy, đã vượt xa Sở Bá Vương chỉ biết oán trời trách người không dám qua Giang Đông.
Từng tâm niệm vụt qua, trong hiện thực chỉ là một cái chớp mắt.
“Ta hiểu ra rồi!”
Hồng quang trong mắt Lý Thanh Sơn đột nhiên sáng chói lên như ánh lửa. Lại nhìn về ảo ảnh của Ngưu ma, nhìn thấy một cảnh tượng bất đồng.
Hắn nhìn thấy Ngưu ma bằng nghị lực phi thường mà nhẫn nại, kiên trì, dù cho hao phí lực khí, dù cho nhân quả chú định, túc mệnh khó đổi, cũng tuyệt đối không từ bỏ, phải tranh đấu đến cùng.
Có thể bị hủy diệt, nhưng tuyệt đối sẽ không bị đánh bại!
Ánh mắt lập lòe bất định của Lý Thanh Sơn dần dần bình tĩnh lại, hơi thở phì phò trong mũi cũng dần hòa hoãn lại. Dường như có thể giữ trạng thái này mà kiên thủ một trăm năm, một ngàn năm.
Đột nhiên, một cổ khí khái hùng hồn giống như ảo ảnh Ngưu ma phát tán ra từ trên người của hắn!
Ngưu ma biến, tứ trọng, tu thành!
Thân hình của Lý Thanh Sơn dần dần khôi phục nguyên trạng, khác với trước kia, trong lòng hắn không hề có bao nhiều vui vẻ như điên, cũng không gấp gáp thử xem sức mạnh của mình đã tăng lên bao nhiêu.
Trong quá trình tu hành, ý chí của Thanh Ngưu dường như đã xuyên qua Ngưu ma biến này, tan vào trong cơ thể hắn, là một loại truyền thừa. Bất kể tương lai Thần Ma cửu biến này có bao nhiêu biến hóa huyền ảo, “Ngưu ma biến” này đều hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất.
…
Thân thể của Lý Thanh Sơn cao lớn, cơ bắp từng bộ phận phân chia rõ ràng, có thêm một cỗ khí độ trầm ổn như núi.
Con ngươi đen nháy trông có vẻ rất trầm tĩnh. Không giống với kiểu vô tình vô dục lúc thi triển Linh Quy Trấn Hải quyết kia, mà là một loại kiên định thâm nhập vào trong xương tủy.
Sức mạnh vô cùng vô tận bùng phát ra từ bên trong cơ thể, như gắn kết không tách biệt với đại địa bao la.
Trong quá khứ, mỗi lần “Ngưu ma biến” đột phá, hắn đều sẽ thử nghiệm tử tế một phen, một là để cảm nhận sự vui sướиɠ khi sức mạnh tăng cường, nữa là vì khống chế chắc sức mạnh bất thình lình tăng cường.
Nhưng mà lần này, hắn không những không có sự hoan hỉ khi thần lực đại tăng, trái lại cảm thấy một loại giới hạn, cho đến nỗi lúc giơ tay nhấc chân đều có thể cảm thấy tầng tầng trở ngại, không thể tận sức thi triển sức mạnh.
Mà sức mạnh của hắn, rõ ràng là tăng thêm, không phải một chút mà là không biết bao nhiêu lần.
Sức mạnh trước đây của hắn gần như không thua yêu tướng loại sức mạnh như Cường Thạch có huyết mạch đặc thù.
Hiện tại, bằng một cánh tay, hắn đã có thể hoàn toàn áp chế Cường Thạch, thậm chí trực tiếp bóp nát thân thể vững chắc không thể công phá kia của Cường Thạch, chỉ riêng ở phương diện sức mạnh này, đã hoàn toàn vượt qua trình độ của một yêu tướng.
Thần Ma cửu biến này, là cái thế thần thông mà Thanh Ngưu sáng tạo ra, khi bắt đầu thì trông có vẻ bình thường, ngưu ma biến nhất trọng cũng chỉ là trình độ bắt nạt nhân vật giang hồ, đến một luyện khí sĩ có tí ngón nghề cũng đánh không lại.
Nhưng về sau mỗi một tầng biến hóa đều nghiêng trời lệch đất, sức mạnh đều tăng cấp số nhân. Đương nhiên độ khó lúc tu hành không ngừng tăng lên, hiệu suất tu hành lại cũng càng lúc càng cao, không kìm được mà nhớ lại cố sự kinh điển đặt lúa mạch lên trên bàn cờ:
Một đại thần thông minh vì quốc vương buồn chán mà phát minh ra cờ tướng, quốc vương vô cùng cao hứng. Hỏi hắn muốn phần thưởng gì, hắn liền đề ra một yêu cầu “đơn giản”, thỉnh cầu quốc vương thưởng cho hắn chút lúa mạch. Ô thứ nhất để một hạt mạch, ô thứ hai để hai hạt, ô thứ ba để bốn hạt, cứ vậy mà làm.
Quốc vương vui vẻ đồng ý. Ban đầu thì yêu cầu này có vẻ rất là đơn giản, tốn rất ít lúa mạch, nhưng còn chưa để đầy một nửa số ô, quốc vương đã phát hiện ra dù có lấy ra toàn bộ lúa mạch của vương quốc thì cũng không thể thỏa mãn cái yêu cầu “đơn giản” này được.
Tuy Ngưu ma biến chỉ có chín tầng, nhưng mỗi một lần sức mạnh tăng lên không chỉ là gấp bội mà thôi, thật như vậy thì đến lần thứ chín, sức mạnh của hắn sẽ đạt đến một trình độ như thế nào nhỉ, thật không thể tưởng tượng nổi.
Dời núi lấp biển, hái trăng hái sao, e rằng đều là bình thường, nhớ lại Ngưu ca từng nói qua, “Ta có thể trực tiếp cho ngươi sức mạnh quét ngang thế giới này “, hiện tại mới thấy được lời này của Ngưu ca đến cùng có bao nhiêu khiêm tốn.