Chương 901: Tu Hổ Ma - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 901: Tu Hổ Ma
Hắn có một loại cảm giác. Hôm đó cho dù không phải đuổi theo Phi Long trưởng lão, mà là những nhân vật lợi hại nhất ở Cửu Châu này thì cũng sẽ không làm cho Ngưu ca mất quá nhiều công sức. Chẳng qua tương đối mà nói, gia hỏa có thể bức Ngưu ca đến trình độ này thì có vẻ càng đáng sợ hơn.
“Sở dĩ ta cảm thấy sức mạnh bị trói buộc có lẽ là do biết rõ sức mạnh của ta còn lâu mới đủ đi!”
Lý Thanh Sơn khẽ nắm tay lại, cảm thấy tuyệt vọng, một áp lực to lớn làm người ta không thở được đè ở trên người.
Trước giờ hắn chưa từng tuyệt vọng, bởi vì hắn chưa từng dám chính diện đối mặt với cái mục tiêu kia, chỉ là dựa vào cách đi một bước xem một bước. Có thể đạt đến mục tiêu đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu không thể đạt được thì cũng không có cách nào khác.
Cũng như một đứa trẻ nói “ta muốn làm nhà khoa học” “ta muốn làm phi hành gia” vậy, thực sự là vô cùng nhẹ nhàng.
Chờ đến khi đứa trẻ trở thành thiếu niên, thành người lớn, có được sức mạnh cường đại hơn, đầu não thông minh hơn, hiểu ra được khoảng cách giữa bản thân và ước mơ thì sẽ nhận thức được sự tuyệt vọng này, đương nhiên, điều này sẽ không tạo thành quá nhiều sự quấy nhiễu, bởi vì đại đa số mọi người sẽ từ bỏ ngay sau đó, đổi một mục tiêu càng thực tế hơn.
Mà người muốn tiếp tục kiên trì thì không thể không chịu đựng sự giày vò tuyệt vọng.
Lý Thanh Sơn khẽ cười:
“Nếu như không bị hãm vào trong sự tuyệt vọng như thế này thì sao có thể làm nổi bật ra tư thế quyết không từ bỏ của Ngưu ma chứ?”
Bất tri bất giác, Lý Thanh Sơn đã vượt qua chặng đường tinh thần khó mà nói được với người ngoài, vác một ngọn “núi” ở trên vai.
Ở một bên khác của động quật, Tiểu An vẫn đang tu luyện, khoanh chân ngồi, tay nắm pháp ấn, hai mươi viên niệm châu đang không ngừng xoay chuyển trên đỉnh đầu của nàng, chỉ cần luyện thành thêm một viên, niệm châu đầu lâu sẽ có thể tiến hóa thêm một lần nữa, đạt đến một cảnh giới mới.
Chẳng qua viên niệm châu cuối cùng này cũng là khó luyện chế nhất, còn khó hơn cả việc luyện chế cả hai mươi viên trước đó.
Lý Thanh Sơn cũng không làm phiền nàng, tính tính thời gian, qua vài ngày nữa là mùng 5 tháng 5, là ngày quyết chiến.
“Nếu có thể đột phá Hổ ma tứ trọng thì tốt rồi.”
Lý Thanh Sơn khẽ động trong lòng, lại lấy sát sinh thạch từ trong bách bảo nang ra.
Hồn phách của Cường Thạch bị Tiểu An rút ra, thân thể liền biến thành nguyên hình sát sinh thạch, yêu đan cũng để ở trong đá.
Nhìn qua thì sát sinh thạch cũng không hề có gì đặc biệt cả, nhưng mà độ kiên cố của nó thì đến huyết đao cấp pháp khí cũng chỉ có thể để lại một vết hằn mà thôi. Nếu Lý Thanh Sơn thi triển chấn đãng chi lực, thì cũng có chút tác dụng, chẳng qua chỉ sợ sẽ phá hỏng yêu đan trong đó, không cẩn thận một cái là sẽ nổ tung, thế thì hỏng bét rồi.
Cộng thêm Lý Thanh Sơn cũng không dùng được yêu đan thổ hệ, liền ném trong bách bảo nang, không để ý đến mấy nữa, chỉ chờ tương lai sau khi luyện khí có thành tựu thì xem xem có thể luyện thành một thanh binh khí hay không.
Nhưng lúc này, Lý Thanh Sơn lại có ý tưởng mới, hắn thổi phù một cái, vươn tay ra nắm chặt sát sinh thạch.
Một cỗ sức mạnh cường đại từ từ phóng thích ra, truyền đến mười ngón tay, lại từ từ thấm vào trong sát sinh thạch, lại dùng sức một cái liền kéo hai khối nham thạch xuống.
Hắn nhìn một chút, đúng là nham thạch bình thường, trái lại có chút hoài nghi cái thứ này có thể dùng để luyện khí hay không. Chẳng qua nếu như là nham thạch bình thường thì sao lại kiên cố thế này chứ?
Lý Thanh Sơn vung hai tay, bụi đá vụn tung bay, không mất bao lâu đã bóc mở hết cả khối sát sinh thạch to lớn, từ bên trong tìm ra một viên yêu đan xám xịt, trong đó ẩn chưa thổ linh chi lực cường đại, khó mà để yêu đan Linh Quy tiêu hóa được.
Chẳng qua Lý Thanh Sơn muốn mượn dùng lại là một loại sức mạnh khác.
Một cỗ sát phạt chi ý cường liệt từ trên yêu đan phóng thích ra, đủ để làm kẻ tu hành cũng điên cuồng theo, không ngoài sự dự đoán của Lý Thanh Sơn, viên yêu đan này không chỉ ngưng tụ toàn bộ sức mạnh của Cường Thạch mà cũng có thể làm hạch tâm của sát sinh thạch.
Lý Thanh Sơn tiện tay quẳng luôn yêu đan vào trong miệng, ực một tiếng nuốt xuống luôn, lập tức có một cỗ sát khí xông thẳng vào não, đôi mắt của hắn chớp mắt biến thành màu đỏ như máu.
Hắn không dùng Linh Quy trấn áp nữa, ngược lại nghiêm túc cảm nhận luồng sát ý này.
Trong thức hải, Hổ ma hiện ra, vọt lên, ngẩng mặt lên trời cuồng tiếu, xòe cặp cánh, tung hoành rong ruổi, giương nanh múa vuốt, muốn thỏa sức gϊếŧ chóc, thống khoái một trận, nhưng trong thức hải trống rỗng tự nhiên không có địch nhân tồn tại.
Thân thể của Lý Thanh Sơn quỳ sấp xuống, vuốt sắc xòe ra, răng nanh nhe ra, hít thở dồn dập, tim phổi càng đập càng nhanh!
Hận không thể lập tức xông ra khỏi động phủ, là yêu cũng được, là người cũng tốt, hắn chỉ muốn đại khai sát giới, chém gϊếŧ tứ phương.
“Ta không thể!”
Lý Thanh Sơn ấn mạnh vào l*иg ngực, như muốn ấn luồng sát ý này vào trong.
Lúc này, đột nhiên hắn nhớ tới Dư Tử Kiếm, ở trong Gia Bình thành, nàng không mượn bất kỳ ngoại vật nào mà tiếp nhận được sức mạnh của sát sinh thạch.