Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 902 - Chương 902: Trốn Được Hay Không Là Do May Mắn

Chương 902: Trốn Được Hay Không Là Do May Mắn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 902: Trốn Được Hay Không Là Do May Mắn


“Đến một tiểu cô nương cấp luyện khí cũng có thể làm được, chẳng lẽ ta lại không làm được ư?”

Thật ra Dư Tử Kiếm thân là nữ tử, bản tính ôn thiện, bị cảnh tượng thảm liệt trước mắt làm cho chấn kinh, nhớ lại quá khứ, bi thương tràn đầy cõi lòng.

Mà Lý Thanh Sơn là nam nhi, trong bản tính vốn đã có một phương diện khát máu hiếu chiến. Giờ phút này không những không thể mượn những cảm xúc khác để phân tán, ngược lại phải để tâm trí hoàn toàn đắm chìm trong luồng sát khí này, độ khó của nó đâu chỉ lớn hơn trăm lần.

Chớp mắt đã tới mùng 5 tháng 5.

Thương Mang sơn liên miên vô tận tựa như biển lớn dập dềnh sóng cả, núi cao hiểm trở trông như sóng to gió lớn.

Cả trời đất một mảnh đen nhánh, mưa lớn ầm ầm trút xuống, bị cuồng phong cuốn bay, lúc ở Đông Tây, lúc ở Nam Bắc, có lúc thậm chí bay ngược lên thiên không, như mưa bão trên biển lớn.

Phó Thanh Khâm một mình đứng sừng sững ở trên một đầu sóng, cả người bị mưa lớn tạt ướt đẫm, lại không lãng phí một tia khí lực để ngăn cản nước mưa, mà dường như là đang hưởng thụ vậy, mặc cho nước mưa tạt vào trên mặt, nghe cuồng phong gào thét trong vách núi bên cạnh.

Trên khuôn mặt tuấn tú đột nhiên lại hiện ra một nụ cười, nắm chặt Thanh Khư kiếm ở ngang hông.

Một cái bóng đỏ rực xoay vòng nhanh chóng phá tan những tầng mây, giữa vùng trời đen nhánh bất thình lình xuất hiện một quang trụ kim sắc, chiếu vào trên mặt Phó Thanh Khâm.

Bên trong quang trụ, Lý Thanh Sơn giảm tốc độ, cánh phong thần ở sau lưng hơi thu lại, từ từ hạ xuống.

Ánh nắng nhuộm vàng giọt mưa, hóa thành ngàn vạn điểm sáng kim sắc vũ động quanh người hắn. Dung nhan tuấn mỹ như tạc, thần tình bình tĩnh thản nhiên, càng giống như thần thánh chứ không phải yêu ma.

“Ngươi thay đổi rồi.”

Phó Thanh Khâm chợt thấy kinh ngạc trong lòng, thân là một kiếm khách chân chính, trước khi quyết chiến, hắn đã tiến hành suy diễn vô số lần tất cả mọi thứ về đối thủ trong não hải.

Có thể nói, hắn tự tin đã là một trong những người hiểu rõ Bắc Nguyệt Nhất trong thiên hạ.

Nhưng lần này gặp lại, hắn phát hiện toàn bộ dự liệu của mình đã bị lật đổ hoàn toàn, tan thành bụi phấn.

Hắn từ trên người Lý Thanh Sơn nhìn ra được, không riêng sức mạnh đã cải biến, thậm chí cả tinh khí thần đều rực rỡ như mới, làm hắn có cảm giác đang đối mặt với một đối thủ mới.

Tốc độ tu hành của yêu quái không phải là nên rất chậm chạp ư? Bắc Nguyệt, ngươi đến cùng đã làm cách nào?

“Có à?”

Lý Thanh Sơn bình tĩnh trả lời, yêu đan của Cường Thạch còn đang ở trong bụng hắn, tiếp tục phát huy tác dụng.

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, trải qua thống khổ giãy dụa mà người thường không thể tưởng tượng ra được, nhưng đến cùng vẫn chưa thể đột phá Hổ ma tứ trọng, độ khó tu hành quả nhiên là càng lúc càng lớn.

Hổ ma gầm gào không ngừng lúc này càng trông có vẻ hưng phấn, thôi thúc hắn quyết một trận tử chiến với Phó Thanh Khâm.

Thời khắc này, Lý Thanh Sơn ngược lại kỳ vọng Phó Thanh Khâm có thể càng mạnh hơn một chút, mạnh đến mức có thể bức hắn đến tuyệt cảnh. Chỉ có tử đấu thật sự mới có thể kích phát ra sự khát máu điên cuồng của Hổ ma, để hắn mượn cơ đột phá Hổ ma tầng bốn.

Hắn đột nhiên phát hiện, quyết chiến vốn làm hắn vô cùng để tâm đã không còn quan trọng đến như thế nữa, thậm chí sự oán hận đối với Phó Thanh Khâm cũng trở nên không đáng kể gì nữa. Ở trước mặt hắn chỉ là một thời cơ để hắn trở nên càng mạnh mẽ hơn, một hòn đá kê chân thông về phía trên cửu thiên.
“Nhưng mà, trận chiến ngày hôm nay, không nghi ngờ gì ngươi tất sẽ bại.”

Phó Thanh Khâm nói chắc chắn.

“Vậy thì tốt!”

Lý Thanh Sơn ha ha cười lớn.

Nếu là trong quá khứ, hắn sẽ ngứa mắt cái sự làm màu ra vẻ của Phó Thanh Khâm, sẽ muốn tận tình giáo huấn hắn ta một phen. Hiện tại, hắn nhìn thấy là sự tự tin tuyệt đối của một kiếm khách, và cũng có một cỗ ý chí quán triệt ở trong l*иg ngực.

Đây là một đối thủ tốt!

“Chẳng qua ta muốn trả lại nguyên vẹn câu nói này cho ngươi, trận chiến ngày, không nghi ngờ gì ngươi tất sẽ bại!”

Phó Thanh Khâm cười:

“Trước kia chỉ cho ngươi là một tiểu yêu có vận khí không tệ, không thể không thừa nhận, hiện tại ngươi đã làm ta cảm thấy có chút đáng sợ rồi, nếu có cơ hội, ta sẽ gϊếŧ chết ngươi.”

“Ta trái lại hy vọng ngươi có thể sống sót mà trốn thoát khỏi tay ta.”
“Ồ, vì sao vậy?”

“Gϊếŧ chết danh kiếm đệ tử của Tàng Kiếm cung thật sự là một chuyện rất phiền phức.”

Lý Thanh Sơn thờ ơ nói.

“Nói như vậy là ngươi không muốn xuất ra toàn lực?”

Phó Thanh Khâm sầm mặt xuống, khóe mồm câu lên thành nụ cười nhạo lạnh lùng.

“Chuyện này phải xem bản lĩnh của ngươi rồi, sát tính của ta đã bộc phát rồi, chính ta cũng khống chế không nổi, trốn được coi như ngươi mệnh tốt, không trốn được thì ta chỉ có thể chịu chút phiền phức thôi.”

Lý Thanh Sơn đứng sừng sững, khẽ cười, từ trên cao nhìn xuống Phó Thanh Khâm, cứ như Phó Thanh Khâm đã bại trận muốn trốn, mà hắn đang thoải mái nghĩ xem có cần chém hắn ta một đao hay không.

Phó Thanh Khâm phát hiện, về mặt ngôn ngữ giao phong hắn đã rơi vào thế hạ phong, không nói tiếp nữa, Thanh Khư kiếm xuất ra khỏi vỏ, tuyên bố cuộc đối thoại đến đây là ngừng.
Bình Luận (0)
Comment