Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 903 - Chương 903: Can Thiệp

Chương 903: Can Thiệp - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 903: Can Thiệp


Lý Thanh Sơn rút huyết đao ra, tiện tay vung một cái, đao khí chặt đứt mưa bão khắp trời.

Tầng mây sóng cả phập phồng, rất nhanh đã lấp đầy tầng mây bị Lý Thanh Sơn xuyên thủng, quang trụ kim sắc biến mất. Cả trời đất lại là một mảnh tối tăm mờ mịt.

Trên người Phó Thanh Khâm nổi lên thanh quang nhàn nhạt, lượn lờ ngăn cách cuồng phong bạo vũ ở bên ngoài, thanh sam và tơ tóc của hắn cũng phần phật lay động theo, như một cái l*иg lửa vô tận trong đêm tối, thiêu đốt trên vách núi, càng lúc càng sáng.

Yêu khí toàn thân Lý Thanh Sơn xung thiên vọt lên. Tóc đỏ như lửa, phần phật bay múa, đồng tử đỏ rực như máu nhằm chặt vào Phó Thanh Khâm, sát khí như gió.

Huyết đao hất lên cao, đột nhiên dừng lại, cười rằng:

“Ngươi có không ít trợ thủ nhỉ!”

Giữa mây đen, một luồng điện quang chớp sáng cấp tốc vụt đến, trong nháy mắt, luồng điện quang đã xuyên qua tầng mây, lại chậm hơn tia sét bình thường khá nhiều, nhìn kỹ lại, là Chu Thông chân đạp Lôi Cức mộc kiếm, ngự kiếm phá không mà tới.

Thần Tiêu Ngự Lôi quyết trong cơ thể vận chuyển tới cực hạn, Chu Thông mừng thầm trong lòng, khí hậu như thế này có thể phát huy uy lực của lôi đình một cách tốt nhất.

Lôi Cức mộc kiếm bay đến trong tay, nâng cao lên, chỉ thẳng lên trời, cao giọng niệm:

“Thái Thượng lão quân, gấp gấp như luật. Lôi công Điện mẫu, thần lôi tru yêu!”

Mây đen sáng rực lên, vô số tia chớp đan vào nhau thành một tấm lưới điện, hóa thành một tia sét khổng lồ, chém thẳng về phía Lý Thanh Sơn. Trời đất đều trắng xóa.

Phó Thanh Khâm chợt lấy ra một đạo xích phù từ trong tay áo, hóa thành một thanh kim kiếm hẹp dài, kích xạ bắn đi, hình thành thế tấn công gọng kìm với Lý Thanh Sơn.

Mà trên bầu trời phía xa, những đốm sáng lít nhít như sao là cả tốp lớn Tu sĩ Trúc Cơ, chậm hơn Chu Thông một bước, cũng đang dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới.

Lý Thanh Sơn khẽ nhếch mày lên, không hề động đậy, cách đỉnh đầu của hắn vài trượng, kim kiếm với lôi đình đυ.ng vào nhau.

“Phó đạo hữu, ngươi làm cái gì vậy?”

Chu Thông kinh ngạc tức giận nói.

“Đây là trận quyết chiến của bọn ta.”

Phó Thanh Khâm nhàn nhạt nói.

“Ngu ngốc, còn nói đơn đả độc đấu gì với yêu ma hả? Ngươi tự nhìn đi!”

Chu Thông chỉ về phía núi xa, từng cái bóng đen lướt qua chóp núi, mà ở dưới lòng đất, từng cỗ yêu khí xuyên qua động quật nhanh chóng tiếp cận.

Lý Thanh Sơn quyết chiến với Phó Thanh Khâm, không chỉ liên quan đến sinh tử vinh nhục của chính bọn hắn mà thôi, càng liên quan đến sự phát triển của chiến tranh.

Nếu Lý Thanh Sơn chiến tử, thì sẽ chỉ còn lại Long Oa đơn độc khó mà chống đỡ được, Dạ Du nhân lại sẽ sa vào tình trạng quần long không đầu. Nếu Phó Thanh Khâm chiến tử, thì sẽ không còn ai có thể trấn áp những môn phái kia, Tru Yêu minh của Thanh Hà phủ cũng sẽ tan vỡ, hội minh cũng không thể tiếp tục được.

Dù không tính đến những ảnh hưởng này, chỉ dựa vào thực lực cường đại của hai người cũng đủ để làm xáo trộn cán cân thắng bại này rồi. Không có bất kỳ bên nào dám lơ là, đều đặt vào toàn bộ thực lực.

Trận quyết chiến của hai người diễn biến thành quyết chiến giữa nhân tộc và yêu tộc.

Từng yêu tướng, Dạ Du nhân cường giả, Tu sĩ Trúc Cơ, toàn bộ đều tụ tập về phía hai người, như là vô số tia lửa điện sắp va chạm ở nơi này.

Đại chiến hết sức căng thẳng như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ bùng phát!

Đột nhiên, từng phiến dương quang lớn từ thiên không rơi xuống, thái dương bị mây đen dày dày che lấp lại đã ló đầu ra, phóng thích ánh sáng và nhiệt độ vô tận.

Từng cơn gió lốc xé nứt tầng mây dày. Tất cả mọi người đều nhịn không được mà ngẩng đầu lên nhìn, một thân ảnh bạch y thắng tuyết đang đứng trên bầu trời xanh ngắt như ngọc.
“Cố thống lĩnh!”

Mấy người Liễu Trường Khanh, Vương Phác Thực kinh ngạc thốt lên.

“Cố Nhạn Ảnh!”

Trong Chu Võng thành, La Ti Chu hậu đang dùng gương quan sát cảnh này, mặt lạnh đi.

Cố Nhạn Ảnh tay cầm quạt ngọc, nhè nhẹ vung lên, cuồng phong cuốn lấy mây đen lui về phương xa, nháy mắt đã mở ra một vùng tinh không trăm dặm, quạt xếp thu lại, chỉ xuống dưới.

“Ai cũng không được can thiệp vào trận quyết chiến của bọn hắn, bất kể là nhân tộc hay là yêu tộc, chỉ cần tiến vào phía dưới ánh nắng này sẽ gϊếŧ không tha. Chu Thông, nhìn cái gì mà nhìn, nói ngươi đấy? Long Oa, ngươi cho rằng trốn dưới lòng đất thì ta sẽ không thấy ngươi à?”

“Đi thì đi!”

Chu Thông hừ lạnh một tiếng, ngự kiếm mà đi, bay thẳng ra ngoài trăm dặm, dưới bóng râm của tầng mây rồi mới ngừng lại, cả bụng tức anh ách cũng không biết phát tiết đi đâu. Các Tu sĩ Trúc Cơ khác thì lập tức triệt thoái, không dám có dị nghị gì khác.
Long Oa không nói thêm gì, suất lĩnh đông đúc yêu tướng ẩn nấp sâu vào trong lòng đất.

Dạ Du nhân vốn đã được Lý Thanh Sơn gợi ý, không cần phải đến. Chẳng qua là mệnh lệnh của Chu hậu không thể kháng lại, lúc này thấy pháp lực của Cố Nhạn Ảnh lại càng thêm không dám ngạnh kháng, đều lui ra xa xa.

“Nàng chính là Cố Nhạn Ảnh, nếu ta có sức mạnh như vậy thì cần gì phải lo không thể chấn hưng Dạ Du nhân tộc?”

Dạ Lưu Tô nhìn chằm chằm vào thân ảnh bạch sắc trên không trung kia.

Bình Luận (0)
Comment