Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 904 - Chương 904: Nói Gì?

Chương 904: Nói Gì? - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 904: Nói Gì?


Cố Nhạn Ảnh đứng ở trong chiến trường quang đãng nàng tự tay mở ra, cúi đầu nói với Lý Thanh Sơn và Phó Thanh Khâm:

“Các ngươi tiếp tục nhé, hiện tại là tướng đấu với soái.”

Lại khẽ cười:

“Các ngươi yên tâm, ta chỉ là một trọng tài, bất kể là ai gϊếŧ ai, ta đều sẽ không ra tay.”

“Vậy thì đa tạ Cố thống lĩnh thành toàn.”

Phó Thanh Khâm chắp tay nói.

“Bắc Nguyệt, ngươi còn có gì muốn nói không?”

Cố Nhạn Ảnh lại nhìn về phía Lý Thanh Sơn, hình như mỗi một lần gặp hắn đều phải kinh ngạc, nàng vẫn chưa từng gặp qua người nào có tốc độ trưởng thành nhanh như vậy. Cái chết của Huyết ma và Thạch ma, người khác đều có các loại suy đoán, nhưng nàng biết rõ chắc chắn có liên quan đến hắn.

Trừ những điều đó thì còn có mấy phần thân thiết, như đang nhìn thấy chính bản thân mình ngày xưa.

Ba năm bế quan, trải qua bao nhiêu đấu tranh? Ngươi có từng lựa chọn giữa người và yêu? Chẳng qua, chung quy là không thể chọn, cũng không cần chọn, chúng ta chỉ có thể đứng về phía chính mình, không cần hai phía phải chấp nhận, cũng chính là tự do thật sự.

Lúc Cố Nhạn Ảnh nhìn Lý Thanh Sơn, Lý Thanh Sơn cũng đang chăm chú nhìn lại, tình nhân trong mộng từng khiến hắn nhất kiến chung tình, phong tư của nàng vẫn luôn mỹ lệ như thuở ban đầu, không giảm nửa phần quang hoa. Sự mong mỏi ngày xưa, đến khắc này đã biến thành mấy phần thấu hiểu, hiểu ra vì sao nàng có thể tiêu sái như gió như thế, cũng trở nên càng động lòng người hơn.

Còn có điều gì muốn nói à?

Lý Thanh Sơn trong tâm khẽ động, giơ cánh tay lên, chỉ thẳng vào nàng, cười nói:

“Ta nhất kiến chung tình với ngươi!”

Thanh âm này vang khắp thiên không, tiếng sấm nơi xa cũng trở nên nhỏ bé, nhất thời cả đất trời đều im lặng.

Chúng tu sĩ đều sững sờ, lấy lại tinh thần, mỗi người một ý, nghị luận dồn dập:

“Hắn phải khùng rồi hay không, hắn là yêu quái đấy!”

“Chẳng qua Cố thống lĩnh hình như cũng.......”

“Con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, một yêu tướng cỏn con, chọc giận Cố thống lĩnh, hiện tại sẽ gϊếŧ chết hắn luôn.”

“Nguyệt ma.......Hắn thật sự to gan hơn ta nhiều.”

Hoa Thừa Tán thầm than một tiếng, có chút dở khóc dở cười, hơn nữa nhịn không được có chút bội phục, cũng chỉ có yêu ma mới có thể dứt khoát như thế!

Phó Thanh Khâm cuối cùng cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc, đại chiến sắp tới, hắn lại chuyển hướng đi thổ lộ với trọng tài, hơn nữa đối tượng thổ lộ còn là Ưng thần chi nữ đại danh đỉnh đỉnh này. Bắc Nguyệt, ta vẫn là xem thường sự cuồng vọng của ngươi rồi.

“Chủ nhân!”

Dạ Lưu Ba bất mãn bĩu môi, nữ nhân kia ngực còn không to bằng ta, mông cũng không đẫy đà, nhìn là thấy không giỏi sinh đẻ rồi!

La Ti Chu hậu lộ ra biểu cảm âm trầm, thủ hạ yêu tướng của nàng lại đi thổ lộ với tử thù của nàng, điều này làm nàng càng bất mãn với Lý Thanh Sơn hơn.

Đương nhiên, không có mấy người đoán được nhất kiến chung tình thật sự của hắn là ở đâu.

“Chỉ thế này thôi à?”

Cố Nhạn Ảnh trợn tròn mắt, tròn trịa như mắt ưng.

“Chỉ vậy thôi!”

Lý Thanh Sơn cười tươi rói, hắn đã không phải thiếu niên hiệp sĩ ngày xưa, cũng không phải kiểu si tình như Hoa Thừa Tán kia, chỉ nói lời mình muốn nói, làm chuyện mình muốn làm. Còn Cố Nhạn Ảnh nghĩ thế nào thì cũng chẳng còn quan trọng mấy nữa, chỉ cần lòng ta vui vẻ thì cần gì biết kết quả thế nào?
“Đầu tiên ngươi phải sống sót! Cho dù ngươi nói vậy, ta cũng sẽ không thiên vị.”

Cố Nhạn Ảnh cũng cười lên, khẽ lắc đầu, tóc xanh phiêu dật. Nếu nam nhân đều có thể sảng khoái như vậy, vậy thì làm cho người ta yêu thích cũng không phải là một chuyện phiền phức.

Trong lúc nói chuyện, Cố Nhạn Ảnh bay thẳng lên trời, nháy mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn.

Lý Thanh Sơn ngước nhìn, hoàn cảnh xung quanh thình lình biến hóa, những bức tường sụp đổ, tháp cao đổ gãy, dưới chân cũng không phải là hư không mà là gạch đá Đại Lý rạn nứt, phủ đầy rêu xanh.

Khắp nơi đều phát tán khí tức hoang vắng lụn bại, tất cả đều thật giả khó phân, mà liên hệ với thiên địa linh khí thình lình bị cắt đứt, lại một lần bị hãm trong Thanh Khư huyễn cảnh.

“Mấy thủ thuật cũ rích như vậy ngươi định dùng với ta mấy lần?”
Lý Thanh Sơn quay người, nhìn về phía Phó Thanh Khâm cách đó không xa.

“Chỉ cần có tác dụng thì bao nhiêu lần cũng được.”

Phó Thanh Khâm cầm kiếm chầm chậm bước tới.

Liễu Trường Khanh đứng xa xa quan sát, than thở nói:

“Thanh Khư kiếm này thật sự quá mạnh rồi, chỉ cần có Thanh Khư kiếm, bất kể Phó đạo hữu đối mặt với địch nhân nào, đều có thể có được địa lợi, đứng ở thế bất bại.”

Cho dù là yêu tướng cường đại như Cường Thạch, đối mặt với Thanh Khư huyễn cảnh, cũng chỉ có thể dùng sát khí đυ.c lỗ chạy trốn, căn bản không thể chiến thắng Phó Thanh Khâm ở bên trong đó.

Mà hôm nay Lý Thanh Sơn tới, không phải là để chạy trốn!

Lý Thanh Sơn cười lớn, cất bước đi lên, một quyền đấm vào trong hư không.

Giữa nháy mắt, vô số vết nứt rạn tràn lan ra, giống như là mạng nhện phủ khắp Thanh Khư huyễn cảnh. Những đống đổ nát kia giống như là cảnh vật trên vải vẽ, toàn bộ đều tứ phân ngũ liệt theo, hóa thành vụn phấn.
Phó Thanh Khâm biến sắc, nâng kiếm quét ngang, cổ chấn đãng chi lực kia lại mạnh đến kinh người, bay ra khỏi những mảnh vỡ đầy trời kia.

Thanh Khư huyễn cảnh, một quyền đập nát.

Bình Luận (0)
Comment