Chương 905: Áp Chế - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 905: Áp Chế
Phó Thanh Khâm lộ ra vẻ khó tin, quả thật hắn đã cảm giác được sự biến hoá của Lý Thanh Sơn, nhưng không nghĩ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, mà hắn lại có thể trở nên hùng mạnh như thế.
Tất cả tu sĩ nhân loại đều trợn mắt há hốc mồm, Phó Thanh Khâm đã tung hoành ở Thanh Hà phủ nhiều năm, có thể nói ai ai cũng biết độ lợi hại của Thanh Khư huyễn cảnh, ngay cả Thạch Ma Huyết Ma khi đυ.ng phải cũng chỉ có thể nhượng bộ lui binh,
Ai mà ngờ được nó lại bị một quyền dễ dàng phá nát như vậy!
Từ sau khi Lý Thanh Sơn đột phá Ngưu Ma tứ trọng, không chỉ có mình Lý Thanh Sơn mạnh lên, mà thiên phú thần thông của Ngưu Ma cũng theo đó mà tăng lên. Hai người hợp nhất, uy lực của một quyền này đã gấp mười lần ngày xưa.
Đối thủ tương xứng ngày xưa thoáng cái trở nên mạnh gấp mười lần, ngay cả đệ tử thiên tài của Tàng Kiếm Cung, truyền nhân của Thập Danh Kiếm như Phó Thanh Khâm cũng có phần khó chịu.
“Bất luận hắn là nhân loại hay là yêu quái, cảnh giới tu hành càng cao, tốc độ tăng lên lại càng chậm, hắn lại làm ngược lại, mỗi một lần đột phá, thực lực đều có tiến bộ kinh người, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.”
Cố Nhạn Ảnh thầm cảm thán mà nói.
“Đây là cái mà ngươi gọi là tất thắng ư, làm ta thất vọng quá đó.”
Lý Thanh Sơn cũng không thừa thắng xông lên truy kích, hắn khắc chế sát ý từ tiếng giống giận của Hổ Ma, có chút thất vọng nói.
“Vạn Kiếm Quyết!”
Phó Thanh Khâm trụ thân hình, vung tay lên, Thanh Khư kiếm bay thẳng lên trời, hóa thành một tia thanh quang, tựa như một ngôi sao sáng giữa trời đêm, thanh quang lóe lên một chút, sao trời từ một thành vạn.
Sau đó hắn lại chỉ vào Lý Thanh Sơn:
“Thanh ti thành võng!”
Vạn điểm tinh quang từ trên trời giáng xuống, kéo ra vạn đạo thanh quang, uốn lượn khúc khuỷu, giống như thanh ti phấp phới. Thoạt nhìn như không có mục tiêu, không có chút sắc bén nào, nhưng thực ra kiếm võng đã hoàn toàn bao phủ Lý Thanh Sơn, khiến hắn không thể trốn chạy.
“Cuối cùng cũng có chút thú vị.”
Khóe miệng Lý Thanh Sơn khẽ nhếch lên, nhẹ giọng cảm khái. Hắn mặc cho kiếm võng đang phủ xuống.
“Bắc Nguyệt. Ngươi quá sơ suất, nếu ngươi có thể khai ra chân tướng về cái chết của Phi Long trưởng lão, ta có thể cân nhắc buông tha ngươi. Nếu không chỉ cần ta muốn, thanh ti kiếm võng này có thể lập tức cắt ngươi thành mảnh nhỏ.”
Phó Thanh Khâm lạnh lùng nói, hắn sớm suy xét rằng Thanh Khư huyễn cảnh không vây được yêu tướng cảnh giới bậc này. Hắn vì trận chiến này mà đặc biệt luyện ra thanh ti kiếm võng, mặc dù không thể biến hoá huyền ảo, vây khắp thiên địa như Thanh Khư huyễn cảnh, nhưng nếu luận về vây địch gϊếŧ địch thì chiêu này lại hơn hẳn. Kiếm khí mềm mại không dứt, bất luận có lực lượng lớn cỡ nào đều không thể tránh thoát.
“Trốn đi!”
“Ngươi nói gì vậy?”
“Nếu không ta sẽ gϊếŧ chết ngươi.”
“Liệt!”
Phó Thanh Khâm hét lên, thanh ti kiếm võng lập tức thu lại. Nhưng lại không có một giọt máu tươi nào chảy ra, kiếm khí cắt vàng đoạn ngọc siết chặt lấy da thịt Lý Thanh Sơn thế nhưng lại chẳng thể cắt được lớp da thịt mỏng manh kia.
Vẻ mặt Phó Thanh Khâm biến đổi. Tay bấm kiếm quyết, chỉ tay lên trời:
“Tật!”
Thanh Khư kiếm tựa như sao băng rơi xuống, kéo theo một đường hồ quanh màu xanh thật dài.
“Phá!”
Thân hình Lý Thanh Sơn chấn động, từng đoạn thanh ti đứt tung, huyết quang phóng lên cao, một đao chém lên thân Thanh Khư kiếm.
Ánh sáng của Thanh Khư kiếm trở nên ảm đạm, bị đánh bay ra ngoài xa, sắc mặt Phó Thanh Khâm hơi tái đi, hắn nhân kiếm hợp nhất cùng Thanh Khư kiếm, kiếm bị thương, nội tâm của hắn cũng sẽ bị thương tổn.
Hắn vội triệu hoán Thanh Khư kiếm, chợt thấy xích ảnh loé lên, hắn không kịp nghĩ ngợi mà phi thân lui ra, đao quang bén lạnh xẹt qua trước mắt, ngọn núi hắn vừa mới kịp đứng xuống đã bị một đao bổ ra, sạt sang hai bên.
“Không ổn rồi, không ngờ rằng lực lượng của hắn lại lớn đến mức này, thanh ti kiếm võng lại không chịu nổi, bây giờ người kiếm tách ra cũng chính là thời khắc suy yếu nhất của ta, nếu hắn truy đuổi không rời sẽ cực kỳ nguy hiểm.”
“Nắm chặt kiếm của ngươi!”
Chuyện khiến Phó Thanh Khâm lo lắng cũng không xảy ra, Lý Thanh Sơn sau khi chém ra một đao kia thì cứ đứng trên không trung, lẳng lặng nhìn hắn, chờ hắn lấy Thanh Khư kiếm về.
“Ngươi sẽ phải trả giá đắt vì sự kiêu ngạo của mình!”
Thanh Khư kiếm bay trở về bên cạnh, Phó Thanh Khâm cầm lấy, cảm thấy nhục nhã vô cùng.
“Ta sẽ chờ.”
Lý Thanh Sơn tùy ý vác đao lên vai.
Phó Thanh Khâm nhắm mắt lại, Thanh Khư kiếm khẽ run lên, vẻ mặt của hắn khôi phục bình tĩnh, khí chất cả người đại biến, lại mở hai mắt ra một đôi mắt đã hóa thành màu xanh, loáng thoáng hiện lên cảnh tượng đổ nát thê lương, đó là cảnh tượng trong Thanh Khư huyễn cảnh.
“Được chưa?”
Lý Thanh Sơn mất kiên nhẫn nói.
Thân hình Phó Thanh Khâm chợt lóe lên rồi biến mất tại chỗ, hắn đi tới trước mặt Lý Thanh Sơn, vung kiếm lên.
Lý Thanh Sơn vẫn không băn khoăn mà chém một đao xuống, đao kiếm va chạm như chém vào bịch bông vô lực. Thanh Khư kiếm rung động mềm mại đã hoá giải toàn bộ lực lượng đáng sợ đang ẩn trên lưỡi đao, mũi kiếm rung động, như linh xà thổ tín, ẩn chứa sát chiêu âm hiểm.