Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 906 - Chương 906: Sảng Khoái

Chương 906: Sảng Khoái - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 906: Sảng Khoái


“Kiếm pháp thật lợi hại, đây đã không còn là lực lượng của bản thân Phó Thanh Khâm nữa, mà là tinh thần truyền thừa được những lão quỷ kia lưu lại trên Thanh Khư kiếm này rồi! Kiếm tâm mà cũng dám dùng, xem ra Phó tiểu tử cũng bị bức đến bước đường cùng rồi. Thú vị rồi đây, kỹ thuật tuyệt đối đối kháng với lực tuyệt đối, rốt cuộc ai có thể dành phần thắng đây?”

Cố Nhạn Ảnh hơi kinh ngạc, nàng lập tức hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.

Điểm mạnh của Tàng Kiếm Cung chính là trong mỗi một thanh kiếm đều lưu lại tinh thần truyền thừa của vô số các bậc tiền bối, cứ giống như có một đám sư phụ dạy bảo không ngơi nghỉ suốt mười hai canh giờ, chỉ cần chậm rãi khai thác, kế thừa được truyền thừa trong đó, tự nhiên có thể trở thành một kiếm khách tuyệt thế.

Giống như danh kiếm như Thanh Khư kiếm, không hiếm người nắm giữ nó đã là tu sĩ cường đại vượt qua ba lần thiên kiếp, luyện nó trở thành “Kiếm Anh”, kiếm đạo siêu phàm thoát tục của bọn họ đã được lưu lại trong thanh Thanh Khư kiếm này.

Mặc dù có đường tắt này nhưng cũng chỉ có thể bước lên từ từ, không thể lập tức tiếp nhận toàn bộ cỗ kiếm ý này, phát huy ra kiếm thuật siêu tuyệt.

Chỉ có một biện pháp duy nhất chính là “Dĩ kiếm chi tâm, đại ngô chi tâm”, buông bỏ ý niệm của mình, để cho ý niệm của Thanh Khư kiếm nhập chủ, tương đương với tổ linh phụ thể, không cẩn thận sẽ quên đi ý muốn ban đầu của bản thân mà trở thành kiếm nô, đây chính là đại kỵ của Tàng Kiếm cung.

Lý Thanh Sơn hưng phấn hẳn lên, trong mắt hồng quang lóe lên, đao quang tựa như hoa tươi nở rộ, nở ra tầng tầng đao quang, giống như một con mãnh hổ ngoạm về phía Phó Thanh Khâm.

Phó Thanh Khâm không hề nao núng, kiếm sẽ không sợ hãi do dự, hắn chỉ biết phát huy pháp trong trí nhớ đến cực hạn. Không để ý đao quang đang đến gần, một kiếm đâm vào trong đao quang trùng trùng điệp điệp.

Một tiếng leng keng vang lên, mũi kiếm điểm lên huyết đao, tựa như đâm xuyên qua họng hổ, đao quang nhất thời thu lại, trên huyết đao có thêm một vết kiếm. Kiếm quang tung bay, lướt qua đầu vai Lý Thanh Sơn, lập tức tạo ra một vết máu thật sâu.

Lý Thanh Sơn cười rộ lên, cũng không vận chuyển Linh Quy Huyền Giáp, giương đao đẩy Thanh Khư kiếm ra rồi lại hung hăng chém xuống.

Trong khoảnh khắc này, Phó Thanh Khâm đã đâm ra ba kiếm, tựa như đã tính toán chính xác toàn bộ phản ứng của Lý Thanh Sơn, từng đường kiếm lại ngày càng trở nên tàn nhẫn quyết liệt.

Đao pháp của Lý Thanh Sơn đại khai đại hợp, cứ như đã gặp phải khắc tinh, khắp nơi đều bị Thanh Khư kiếm khắc chế, đao thức còn chưa thi triển ra đã lập tức bị cắt đứt. Mặc dù có một thân đại lực, nhưng mỗi lần lại bị Phó Thanh Khâm thi triển kiếm pháp ảo diệu tứ lạng bạt thiên cân.

Trong chốc lát hắn đã bị thương hơn trăm lần, thế nhưng nụ cười lại ngày càng tươi hơn, đây mới là trận quyết chiến mà ta muốn!

Bất luận bị thương bao nhiêu lần, thế công của hắn cũng không yếu bớt nửa phần, càng ngày càng phát cuồng.

Lý Thanh Sơn một bước cũng không lùi, khua múa đao cương, lấy đao đối kiếm, không cần bất kỳ thần thông nào. Nhưng điều này cũng không thể giúp hắn chiếm thế thượng phong, vẫn chịu ngàn vết thương, lại không thể chém trúng Phó Thanh Khâm lấy một đao.

“Chủ nhân, dùng thần thông đi mà!”

Dạ Lưu Ba lo lắng lớn tiếng nói.

Ở trong lòng tu sĩ nhân loại lại dấy lên ngọn lửa hy vọng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì vẫn có cơ hội giành phần thắng.

“Lấy sở đoạn của mình đánh sở trường của địch, cũng không phải sáng suốt. Chờ một chút, hắn đang dần thích ứng với đao pháp của Phó Thanh Khâm.”
Cố Nhạn Ảnh vốn có chút không đồng tình bỗng nhiên lại phát giác. Thanh Khư kiếm muốn đả thương hắn đang trở nên càng ngày càng khó khăn hơn, mà đao mang của hắn lại càng ngày càng tiếp cận thân thể Phó Thanh Khâm.

Hiếu chiến mà thiện chiến, nếu hắn tiến vào lục đạo, nhất định sẽ trở thành A Tu La gϊếŧ chóc không ngừng!

Đao quang kiếm ảnh ngập tràn trong thiên địa, hai người chiến từ trên không chiến xuống mặt đất, thân hình dần dần trở nên mơ hồ chỉ còn lại hai màu Xích Thanh đương không ngừng va chạm.

Tầm mắt của tất cả người ngoài cuộc đều bị hút chặt, quên cả hô hấp. Hai người chợt tách ra, cổ họng Lý Thanh Sơn có thêm một cái lỗ máu, nhưng hắn lại tung tiếng cười điên cuồng, thanh âm truyền ra hơn trăm dặm.

Một vết thương thảm thiết kéo dài từ vai trái của Phó Thanh Khâm đến qua eo phải, trong đó cũng không phải là máu thịt, mà là từng chấm thanh quang.
Nguyện chịu thiên kiếm, đổi lại nửa phần hùng mạnh cho ta.

“Cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ bị kiếm ý của Thanh Khư chiếm đoạt!”

Dưới bề ngoài lạnh lùng như kiếm của Phó Thanh Khâm, một tiếng than nhẹ thống khổ, trong mắt hiện lên một chút đấu tranh.

Nhưng giác ngộ đến quá muộn, kiếm ý đã sôi trào, trong lúc hoảng hốt, một thanh y nhân đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, khuôn mặt thanh y nhân mơ hồ, loáng thoáng có rất nhiều khuôn mặt chồng lên nhau, nam nữ đều có, trong tay người đó nắm một thanh Thanh Khư kiếm u quang trầm tĩnh, còn trong tay Phó Thanh Khâm lại trống rỗng.

Huyết đao điên cuồng thét, phun ra đao cương trăm trượng, xuyên qua thiên địa, chém qua bên hông Phó Thanh Khâm, vẻ kháng cự trong mắt hắn hoàn toàn biến mất, hắn không nhìn thương thế bên hông, chăm chú nhìn Lý Thanh Sơn.
Bình Luận (0)
Comment