Chương 907: Vô Vị - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 907: Vô Vị
Thương thế lập tức mắt khép lại, thanh quang chợt lóe, hắn đi tới trước mặt Lý Thanh Sơn, không để ý huyết đao đang chém xuống, một kiếm đâm về phía mi tâm Lý Thanh Sơn, dáng vẻ như muốn đồng quy vu tận. Bình thường chỉ khi nhân kiếm kết hợp thì hắn mới có được tốc độ như vậy.
Lý Thanh Sơn nhướng mày, cảm giác được Phó Thanh Khâm không đúng, hắn nghiêng đầu, trên hai má lưu lại một vết máu. Hắn nâng tay đánh một quyền vào mặt Phó Thanh Khâm, lại không giống đánh vào thân thể huyết nhục, nhìn kỹ thì, cả người Phó Thanh Khâm đều phiếm màu kim thiết.
“Hiện tại địch nhân của ta là thanh kiếm này sao? Thế thì vô vị quá rồi.”
Thanh Khư kiếm lại đâm tới lần nữa, Lý Thanh Sơn giơ tay lên nắm lấy, lòng bàn tay đau đớn bị Thanh Khư kiếm đâm thủng, hắn bắt lấy kiếm mang, dùng sức vung lên, Phó Thanh Khâm lại giống như dính vào chuôi kiếm, tai mắt miệng mũi toả ra từng đạo kiếm quang.
Lý Thanh Sơn vận chuyển Linh Quy Huyền Giáp, ngăn trở kiếm quang, phóng ra một cỗ lực chấn động, đánh gãy bàn tay cầm kiếm của Phó Thanh Khâm, cuối cùng cũng tách ra khỏi kiếm, hắn giống như là bị rút mất hồn phách, hai mắt nhắm nghiền ngã xuống đất.
Tay trái Lý Thanh Sơn cầm Thanh Khư kiếm đương rung động không thôi, không ngừng thi triển lực chấn động, phòng ngừa thứ này hóa thành ánh sáng rồi tháo chạy, tay phải vung huyết đao lên, hung hăng chém xuống.
Keenggg!
Thanh Khư kiếm rêи ɾỉ một tiếng, trên thân kiếm xuất hiện một vết đao.
“Dừng tay lại!”
Phó Thanh Khâm bừng tỉnh lại, thất thanh nói.
Keng!
Lý Thanh Sơn lại thêm một đao, chuẩn xác chém vào vết đao ban nãy, vết đao biến thành vết nứt.
….
Lý Thanh Sơn cười điên cuồng một tiếng sau đó hắn vung tay chém xuống.
Một tiếng răng rắc vang lên, vết nứt lan rộng ra, xuyên qua thân kiếm.
Bảo kiếm chấn thiên hạ này cứ như vậy gãy thành hai đoạn, thanh quang từ chỗ đứt gãy tuôn ra, toả ra khắp thiên địa.
Dù kiếm có kiên cố vững chắc thế nào đi chăng nữa, trong tình huống không được truyền thêm linh khí, gặp phải đòn phá mãnh liệt như vậy thì khó mà thoát khỏi kết cục bị phá huỷ.
Phó Thanh Khâm như bị sét đánh, trợn mắt há mồm, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Huyết đao cùng Thanh Khư kiếm đã va chạm vô số lần, sớm đã mang chồng chất vết thương, lúc này cũng theo đó hóa thành mảnh nhỏ.
Mắt Phó Thanh Khâm muốn nứt ra, hắn giống như phát điên mà nhào tới, đây là thanh kiếm truyền thừa từ đời trước của Tàng Kiếm cung, đây là thanh kiếm còn quan trọng hơn cả tính mạng của hắn, mất thanh kiếm này, hắn còn có tư cách nào để trở về Tàng Kiếm cung, đối mặt với cung chủ trưởng lão, và cả sư phụ nữa!
Hắn lấy từ trong Bách Bảo nang ra một thanh Xích Phù, cái gì thề ước cũng bất chấp, không tiếc phải đồng quy vu tận với Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn tiện tay ném chuôi đao ra, đánh trúng ngực Phó Thanh Khâm.
Thanh Khư kiếm đã gãy, bất luận là cơ thể hay tinh thần của Phó Thanh Khâm đều phải chịu thương tổn nặng nề, tu vi giảm mạnh, sao còn có thể tránh né ngăn cản. Đã không thể hóa thành thanh quang phiêu tán, cũng không phải thân thể kiên cố như kiếm kim thiết nữa.
Trong tiếng xương cốt vỡ vụn, phù lục tung đầy trời.
“Phó Thanh Khâm, chúng ta ân oán đã tường tỏ!”
Lý Thanh Sơn thu sát ý trong lòng, đến nước này, gϊếŧ chóc đã không còn ý nghĩa gì nữa, để Phó Thanh Khâm chịu dày vò khi mất đi Thanh Khư kiếm mới là cách báo thù tốt nhất.
Một viên yêu đan tu hành ngàn năm, một thanh danh kiếm truyền thừa ngàn năm, điều này vô cùng công bằng.
Phó Thanh Khâm lại hôn mê lần nữa.
Không biết từ khi nào, mây đen ùn ùn kéo đến, trời quang nơi chiến trường đã dần dần thu lại.
“Bại rồi!”
Liễu Trường Khanh lẩm bẩm nói, vẻ u ám nhuốm lên gương mặt của từng vị tu sĩ.
Đây không chỉ đơn giản là thất bại. Nguyệt Ma biểu hiện ra thực lực áp đảo khiến cho người người kinh hãi. Ở cảnh giới này thì còn có ai là đối thủ của hắn nữa. Nếu hắn đại khai sát giới, thì ai có thể ngăn cản hắn đây.
Đúng như Cố Nhạn Ảnh nói, đây là tướng soái. Ván cờ này còn chưa đến hồi kết đã bị chiếu tướng rồi.
“Bắc Nguyệt, ta ra lệnh cho ngươi, gϊếŧ hắn!”
Một thanh âm từ dưới lòng đất truyền lên, rõ ràng như tơ, truyền vào tai mỗi người, La Ti Chu hậu thấy Lý Thanh Sơn có ý buông tha cho Phó Thanh Khâm bèn mở miệng ra lệnh.
Lý Thanh Sơn nhíu nhíu mày, hắn vươn tay ra, kéo lên Phó Thanh Khâm đang hôn mê lên, chỉ cần bóp nhẹ một cái, một đời thiên tài Tàng Kiếm cung này sẽ lập tức ngã xuống tại chỗ.
Trong khi tất cả mọi người nghĩ rằng hắn sẽ phục tùng mệnh lệnh diệt cỏ tận gốc của Chu hậu, hắn lại ném Phó Thanh Khâm về phía đám tu sĩ nhân loại đằng xa. Điều này khiến tất cả mọi người đều lấy làm lạ.
Liễu Trường Khanh tiếp được Phó Thanh Khâm, sửng sốt liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn một cái:
“Hoa Từ đạo hữu, mau trị liệu cho hắn!”
“Hy vọng không có thanh kiếm này, một ngày nào đó, ngươi còn có thể đứng ở trước mặt ta, chiến một trận quyết chiến thực thụ với ta.”
Trong lúc hôn mê, Phó Thanh Khâm hoảng hốt nghe được một thanh âm quen thuộc đã nói như vậy.
La Ti Chu hậu có hơi sửng sốt, không ngờ Lý Thanh Sơn lại dám cãi lời mệnh lệnh của mình, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo.
“Bắc Nguyệt, ta ra lệnh cho ngươi gϊếŧ sạch bọn họ, nếu không ngươi sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc nhất!”