Chương 908: Ân Oán Nhỏ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 908: Ân Oán Nhỏ
Được thôi!
Lý Thanh Sơn mở Phong Thần vũ dực, hắn lắc mình đi tới trước mặt chúng tu sĩ, đôi mắt đỏ thẫm khẽ đảo qua mặt từng tu sĩ.
“Mọi người cùng nhau lên, ta không tin chúng ta liên thủ lại không đánh được một mình hắn!”
Trình Khai Sơn lớn tiếng quát, chúng tu sĩ đều rục rịch, linh quang trên người lóe ra, linh khí pháp khí trong tay vận sức chờ phát động.
Lý Thanh Sơn bàn tay mà đứng, mỉm cười trầm mặc, phía sau xuất hiện từng cái bóng, là du khách đêm nhao nhao chạy tới, chứng minh hắn không phải là một người.
Trước hoàn cảnh tuyệt đối bất lợi này, sắc mặt Trình Khai Sơn nặng nề, rốt cuộc nói không nên lời.
“Chờ đã, Nguyệt...Bắc Nguyệt, ngươi có gì muốn nói?”
Liễu Trường Khanh ngăn cản chúng tu sĩ, tiến lên nghênh đón, nhớ tới carh tượng hắn đuổi đứa bé đang khóc lóc chứ không gϊếŧ ngày xưa trong Thanh Hà phủ.
Lý Thanh Sơn há miệng, ngáp thật lớn, không kiên nhẫn xua tay:
“Đừng làm phiền ta nữa. “
“Vâng, chúng ta đi thôi!”
Liễu Trường Khanh ngạc nhiên xong mừng rỡ, còn hành lễ, sau đó xoay người nói với mọi người.
Tuy rằng có không ít người có lòng bất mãn, nhưng vào lúc này, ai cũng không dám ở lại làm hảo hán, bọn họ nhao nhao ngự khí mà đi, ngay cả Trình Khai Sơn cũng đi theo đám người, không dám tụt lại phía sau một bước.
Dưới lòng đất, La Ti Chu hậu lâm vào trong cơn giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Bắc Nguyệt!”
Lý Thanh Sơn mỉm cười, thầm nói:
“La Ti, đừng tưởng lão tử muốn lấy lòng ngươi, đương nhiên, ta không ngại dùng một cách khác đâu.”
Nhưng mà tại thời điểm chúng tu sĩ nhao nhao lui ra, lại có một người không nhúc nhích đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn Lý Thanh Sơn, chính là thanh hà phủ đệ nhất nhân, Lạp Tháp đạo nhân Chu Thông.
Cả người hắn được điện quang quấn quanh, một thân đạo bào Lạp Tháp, trở nên quang minh chói mắt, chẳng khác một vị thần.
Lôi Cức Mộc Kiếm trong tay chớp động lôi quang toàn thân, nó giống như một đoạn tia chớp được hái trực tiếp hái từ trên trời xuống, chỉ thẳng vào Lý Thanh Sơn, trợn mắt nhìn.
“Chu đạo hữu, đừng có cậy mạnh!”
Liễu Trường Khanh hô.
Chu Thông làm như mắt điếc tai ngơ không thèm nghe:
“Nguyệt Ma, ngươi dám cùng ta quyết một trận tử chiến không! Ta muốn nói cho ngươi biết, trong Thanh Hà phủ, không phải ngoại trừ đệ tử Tàng Kiếm cung thì không còn ai khác nữa!”
“Tốt thôi, đến đây đi!”
Lý Thanh Sơn cười to, thiếu chút nữa đã quên giữa chúng ta cũng còn có một đoạn ân oán nho nhỏ, thế thì nhân cơ hội này chấm dứt một thể luôn đi!
Ầm ầm!
Chu Thông chỉ một tay lên trời, điện tẩu long xà trong tầng mây, một đạo thiên lôi giáng xuống, đánh lên người Lý Thanh Sơn.
Sấm sét chính là trừng phạt từ trời cao, lực tàn phá là bậc nhất trong rất nhiều pháp thuật hệ đất lửa nước gió, lôi điện như vại nước, một con điện xà thật nhỏ chui vào trong cơ thể Lý Thanh Sơn quấy phá khắp nơi, cả người hắn tê liệt một trận, ngay cả xương cốt cũng theo đó mà run rẩy.
Lý Thanh Sơn đang muốn mượn Linh Quy Yêu Đan trấn áp lôi đình chi lực, bỗng nhiên phát giác, thân thể bị phá hư đồng thời cũng nhờ vào sinh mệnh lực cường đại mà không ngừng khôi phục. Hơn nữa sau khi khôi phục lại cảm thấy sảng khoái, cứ như một loại rèn luyện.
Trong đan điền khí hải tràn ngập sấm chớp, lấy Linh Quy Yêu Đan làm hạch tâm, không ngừng đan xen. Thế nhưng Linh Quy Yêu Đan là phòng ngự mạnh nhất của Lý Thanh Sơn, căn bản không phải thứ mà chỉ dùng mấy đạo lôi điện là có thể hủy diệt.
Lại có một loại cảm giác như độ kiếp, vô cùng sảng khoái.
“Thật sảng khoái!”
Lý Thanh Sơn dứt khoát đứng ở nơi đó, tùy ý để cho lôi đình đánh.
“ Để ta xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!”
Chu Thông giận dữ, thân theo kiếm đi. Huyễn hoá trùng trùng điệp điệp hiện ra, xuất hiện khắp bốn phương tám hướng của Lý Thanh Sơn, từng đạo thiên lôi liên miên không dứt đánh lên người Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn đứng thẳng, bất động, đầu đầy xích phát đương dựng lên. Theo đầu hắn lắc lư, miệng phun ra một câu tuyệt đối:
“Thiên ma vạn kích hoàn kiên kình, nhâm nhĩ đông nam tây bắc phong!”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay, thân thể của gã này đúng là cường hãn, lôi đình tầm thường khó mà làm hắn trọng thương được. Mặc dù uy lực của Thần Tiêu Ngự Lôi Quyết lớn, nhưng lại tiêu hao linh khí quá nhanh, dùng linh thạch cũng không bù lại được. Nguyệt Ma, ngươi dám ngênh ngang như thế. Vậy thì lần này cho ngươi nếm thử thiên lôi chi uy chân chính!”
Chu Thông thầm suy nghĩ, thu lại ảo ảnh trùng trùng điệp điệp, đạp khương bộ đấu. Hắn lẩm bẩm, Lôi Cức Mộc Kiếm trong tay thượng chỉ hạ dẫn. Đùng một tiếng đã vẽ ra từng đạo lôi điện cong cong.
Mây đen trên đỉnh đầu càng ngày càng sáng, nhưng không có tia chớp đánh xuống, trong tiếng sấm ầm ầm, dường như có một con cự thú đương tích tụ năng lượng.
Trên người Chu Thông hiện lên một cái bóng lôi đình đan xen, miệng gồ ra như chim ưng, lưng có hai cánh, một tay cầm búa, một tay cầm truỳ, lại mang một uy nghiêm cực lớn, chính là hình tượng Thiên Lôi trong truyền thuyết.
Nơi này mặc dù là thế giới của người tu hành, nhưng không ai dám tự xưng là thần minh, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cường đại nhất, cũng không có tư cách này. Có thể mượn thần minh chi lực, có thể thấy được sự đáng sợ của chiêu này.
Linh Quy Yêu Đan lập tức truyền đến cảnh báo. Lôi Đình chi lực, nếu chịu đựng được thì là rèn luyện, không chịu được thì chẳng khác nào tìm đường chết.