Chương 909: Kiêng Dè - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 909: Kiêng Dè
“Thiên Lôi...”
Chu Thông rống giận, mơ hồ mang theo cả tiếng sấm, nhưng hai chữ “trảm yêu” còn chưa ra khỏi miệng, Lý Thanh Sơn vẫn ngoan ngoãn đứng làm bia đã lắc mình mà đến, nhếch miệng cười.
“Cho ta đi!”
“Chu đạo hữu cẩn thận!”
Tuyệt chiêu của Chu Thông sắp phát mà không phát, đương lúc không thể động đậy, đành trơ mắt nhìn Lý Thanh Sơn bắt lấy Lôi Cức Mộc Kiếm, nhờ vào một cỗ man lực mà cứng rắn đoạt lấy.
Ầm ầm, trong mây đen trên bầu trời bộc phát ra một loạt tia chớp, chiếu ra khiến trời đất đều sáng lên, bao khắp một tràng kinh hô.
Mất đi sự khống chế của Chu Thông, tuyệt chiêu đáng sợ “Thiên Lôi Kích Yêu” này, tuyên bố không bệnh mà chết.
“Ngươi còn tưởng rằng ta sẽ để mặc cho các người tuỳ ý mỉa mai hả!”
Lý Thanh Sơn thâm ý nói một câu, xem xét Lôi Cức Mộc Kiếm trong tay một chút:
“Tha cho ngươi một mạng, nhưng thứ này cho ta chơi một chút!”
Lôi Cức Mộc Kiếm này mặc dù là vật tu trì bổn mệnh của Lạp Tháp đạo nhân, nhưng hắn điều khiển lực lượng của kiếm này lại thua xa Ngưu Ma tứ trọng của Lý Thanh Sơn.
Chu Thông nhìn Lôi Cức Mộc Kiếm trong tay Lý Thanh Sơn, xấu hổ phẫn nộ đan xen, biểu tình vặn vẹo. Bị Liễu Trường Khanh cứng rắn kéo trở về, hắn không có giãy dụa quá nhiều, biết rằng nếu còn tiếp tục cũng chẳng khác nào tự rước lấy nhục.
Thế nào hắn cũng không ngờ được rằng kiếp nạn hôm nay có liên quan đến một nhân quả mấy năm trước của hắn.
Lý Thanh Sơn chỉ tay một cái:
“Còn ai không phục, hôm nay ta chuyên trị các loại không phục!”
“Ta đến gặp yêu ma ngươi đây!”
Trình Khai Sơn hét lớn.
“Nhưng mà tiếp theo đây ta muốn đại khai sát giới.”
Lý Thanh Sơn vân vê ngón tay, thản nhiên liếc Trình Khai Sơn một cái.
Trình Khai Sơn chỉ cảm thấy lông tơ cả người đều dựng thẳng lên, hắn thấy Lý Thanh Sơn không có đại khai sát giới mới cân nhắc lần này đại chiến một trận với Nguyệt Ma, cho dù không địch lại cũng có vài phần mặt mũi, nhưng nghe Lý Thanh Sơn nói như vậy, trong lòng nhất thời rất hối hận.
“Trình đạo hữu, đừng xúc động, yêu ma thế mạnh, chúng ta đọ sức dai!”
“Được, vậy hôm nay ta...”
Trình Khai Sơn lập tức xuống nước, vốn định nói “Thả ngươi một con ngựa”, nhưng nghĩ lại, nếu lời này chọc giận Nguyệt Ma, sợ không dễ kết thúc, hắn hậm hực đóng cửa lại.
“Bắc Nguyệt đại nhân uy vũ!”
Trong tiếng hoan hô ăn mừng của Dạ Du Nhân, chúng tu sĩ mặt mày xám xịt chạy thật xa.
Khi Lý Thanh Sơn buông tha để ngăn chặn chiến tranh, dưới tác động ý chí của hắn, trận chiến này đã dần đi đến hồi kết.
Hết thảy ân oán thị phi đều giải xong rồi, trong lòng cảm thấy dễ dịu vô cùng.
Nhưng hắn biết hỗn loạn còn lâu mới kết thúc. Cờ đến ván cuối cùng, các kỳ thủ rốt cục có thể thoát khỏi trói buộc cuối cùng, tô điểm lên sàn.
Phiền phức của hắn chỉ vừa mới bắt đầu, bất luận là Tàng Kiếm cung mất kiếm, hay là Văn Chính Danh bị mất đệ tử đều sẽ coi hắn là tử địch, mà những chuyện này, vẫn là lâu lắm.
Dạ Lưu Ba lo lắng nói:
“Chủ nhân, bên phía Chu hậu đại nhân, ngài định ăn nói thế nào?”
Lý Thanh Sơn nhìn lên chân trời, Cố Nhạn Ảnh đã không còn tăm hơi, hắn cúi đầu mỉm cười:
“Bây giờ ta đi gặp nàng ta ngay đây!”
----
Động phủ dưới lòng đất, trong biển Lam Điệp hoa.
“Tất cả các ngươi lui ra đi!”
Trong ánh mắt sợ hãi của một đám Dạ Du Nhân, Lý Thanh Sơn đưa lưng về phía họ và vẫy tay một cái, sau đó nhanh chân đi về phía bệ đá.
Mã Lục như cảm nhận được điều gì đó mà ngẩng đầu lên, lớp vỏ màu hồng chà xát vào nhau tạo ra tiếng răng rắc vang vọng. Thân thể của hắn giờ đã khổng lồ lắm rồi, cuộn lại chiếm toàn bộ bệ đá, vẫn lợi hại hơn trước kia.
Cửa đá ầm ầm đóng lại, Lý Thanh Sơn vỗ lên đầu Mã Lục rồi lấy một viên yêu đan ra, đặt ở trước mặt Mã Lục. Đó chính là yêu đan của yêu tướng thằn lằn.
Mã Lục cũng không biết khách sáo là gì, cứ thế nuốt xuống rồi cuộn mình tựa như con rắn.
Chốc lát sau, hào quang óng ánh lộ ra bên dưới lớp vỏ, càng ngày càng sáng, thân thể Mã Lục thấp thoáng dưới vầng sáng bắt đầu bành trướng với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, đến mức to hơn cả bệ đá. Cuối cùng vầng sáng dần dần mờ nhạt và thân thể Mã Lục cũng biến nhỏ theo.
Ánh sáng biến mất sạch, Mã Lục cứng đầu cứng cổ, mặc áo khoác màu hồng lại xuất hiện ở trước mắt Lý Thanh Sơn lần nữa. Hắn sờ sờ cái đầu trọc lóc của mình, đôi mắt trợn to đến mức hơi lồi, còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra.
Lý Thanh Sơn vui sướиɠ cười to, lòng khuây khỏa không ít. Mã Lục thấy Lý Thanh Sơn cười thì cũng nhếch miệng cười ngây ngô.
Tiếng cười sang sảng của họ vang vọng hang động, thật lâu không ngớt.
Ngay sau đó Lý Thanh Sơn mở túi Bách Bảo, lấy một loạt vò rượu ra rồi đập vỡ lớp đất phủ bên ngoài, mùi thơm của rượu lập tức lan tỏa.
Ngoài linh thảo ra thì rất nhiều môn phái tu hành giả đều trồng thêm một ít loại cây có chứa linh khí để cho các đệ tử ăn, cũng là để sản xuất linh tửu.
Lý Thanh Sơn có được rất nhiều túi Bách Bảo, trong đó có khá nhiều chiếc có linh tửu, tích góp lại cũng đến mấy trăm hũ, phẩm loại hay niên đại đều không giống nhau.
Chỉ là dù có rượu ngon nhưng khó tìm được bạn rượu, lại càng không có tâm trạng để uống rượu. Giờ phút này vừa có tâm trạng lại có cả bạn rượu, cuối cùng chỗ rượu này cũng thấy được ánh mặt trời.
Mã Lục ngửi được mùi rượu mà hai mắt trợn tròn, lộ ra vẻ chờ mong.