Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 910 - Chương 910: Uống

Chương 910: Uống - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 910: Uống


“Đến uống thôi!”

Lý Thanh Sơn đưa cho Mã Lục một vò, bản thân cũng nhấc một vò lên rồi nhẹ nhàng cụng hai vò.

Mã Lục ôm lấy vò rượu, ùng ục ùng ục rót hết vào miệng, rồi đưa tay lên quệt miệng:

“Ngon quá, muốn ăn nữa!”

“Ngươi đúng là kẻ tham lam!”

Lý Thanh Sơn cười mắng một câu, sau đó lại cúi đầu tìm kiếm trong túi Bách Bảo. Tuy không tìm được món ăn nhắm rượu nhưng lại tìm được không ít trái cây rau dưa giàu linh khí. Hắn suy nghĩ một chốc thì nhớ ra là do vị đồng hương Lý Long kia đưa cho hắn, nhưng nó lại khá hợp khẩu vị của Mã Lục.

Hai người cứ thế ngồi khoanh chân vừa ăn vừa uống, ngoài nâng vò cụng nhau thì không nói được mấy câu.

Nhưng Lý Thanh Sơn vẫn cảm thấy rất vui mừng, linh tửu vào miệng gột rửa nỗi buồn rầu trong lòng, vừa giải quyết được một nỗi lo lắng mà lại còn được cùng say với Mã Lục, vui chết đi được!

Chỉ thấy Mã Lục ôm một vò linh tửu, đang uống được một nửa thì bỗng nhắm mắt lại rồi ngửa đầu ngã xuống bệ đá, tiếng ngáy vang tận trời, cứ thế ngủ mất.

Vò rượu đỏ nghiêng ngả làm rượu chảy ra ngoài, mùi thơm tràn ngập trong không khí.

Lý Thanh Sơn thấy thế thì nhấc vò rượu lên rồi đứng dậy, chỉ thấy thân thể hắn hơi lay động, mặt cũng đầy men say rồi. Hắn ngẩng đầu lên uống cạn vò rượu rồi ném ra xa xa, sau đó nghiêng tai lắng nghe, tiếng lách cách vang lên cho thấy vò rượu đã rơi xuống đất rồi vỡ tan.

Chu Hậu, ta đến đây!

Lý Thanh Sơn điên cuồng gào thét rồi nhanh chân tiến lên.

“Chủ nhân, chuyến đi này nguy hiểm!”

Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba đứng canh giữ ở ngoài cửa, ngăn lại trước mặt Lý Thanh Sơn, trên mặt đều là vẻ ưu lo.

“Có gì nguy hiểm?”

Lý Thanh Sơn bóp cổ các nàng, kề sát khuôn mặt xinh đẹp, cười say xỉn rồi hỏi.

“Ngài cãi lại mệnh lệnh của Chu Hậu đại nhân ở ngay trước mặt mọi người, nhất định nàng sẽ trừng phạt ngài!”

Khuôn mặt Dạ Lưu Ba đầy vẻ lo lắng, nhưng nhìn khuôn mặt đã nhiễm men say của hắn mà không kiềm lòng được lộ ra vẻ mê say.

“Tuy yêu tộc không thể tự gϊếŧ lẫn nhau, nhưng Chu Hậu hung ác tần nhẫn, chắc chắn sẽ không chịu để yên.”

Dạ Lưu Tô chưa bao giờ thân mật với nam tử như vậy, nàng cố gắng duy trì bình tĩnh nhưng sự lo lắng trong lòng cũng chẳng kém Dạ Lưu Ba là bao. Đương nhiên là nàng còn lo lắng cho tương lai của toàn bộ Dạ Du Nhân, nếu không có hắn thì e rằng Dạ Du Nhân sẽ lại rối loạn cả lên.

Nếu hắn tiếp tục trở nên mạnh hơn thì thậm chí sẽ có một ngày hắn có thể trực tiếp hạ lệnh xóa bỏ thị tộc, đó là điều mà nàng hi vọng.

Lý Thanh Sơn hơi nghiêng đầu, đang muốn nói chuyện thì Dạ Lưu Ba chợt dâng đôi môi thơm mềm lên, mυ"ŧ lấy nước bọt trong miệng hắn, thế hắn hắn cũng vòng hai tay ôm chặt eo nàng.

Lý Thanh Sơn thò tay vào trong y phục của nàng, mặc sức thưởng thức nhào nặn vuốt ve cặρ √υ" đẫy đà kia khiến Dạ Lưu Ba phát ra tiếng rêи ɾỉ từ cổ họng, nụ hôn cũng càng ngày càng nồng nhiệt.

Nhịp tim Dạ Lưu Tô đột ngột tăng nhanh, thân thể lui về phía sau, muốn thoát thân ra ngoài nhưng Lý Thanh Sơn lại bá đạo ra sức kéo lại rồi ôm chặt nàng vào trong ngực. Hai thân thể tinh xảo mềm mại áp sát vào người hắn, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.

Dạ Lưu Tô bất đắc dĩ nhìn họ thân mật với nhau ở khoảng cách gần, gò má hơi nóng lên, trong lòng nảy sinh sự đố kị mà chính nàng cũng không phát hiện ra.
Một lúc lâu sau hai đôi môi kia mới tách ra.

“Chủ nhân, ta sợ lắm!”

Dạ Lưu Ba ôm hắn càng chặt hơn.

Lý Thanh Sơn cười nói:

“Đừng sợ, ta còn chưa để ngươi sinh hài tử cho ta mà!”

Dạ Lưu Ba nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, ngoan ngoãn tựa vào ngực Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn rút tay ra đầy miễn cưỡng, sau đó quay đầu đi nâng chiếc cằm nhọn của Dạ Lưu Tô lên.

Dạ Lưu Tô đột nhiên mở to hai mắt, chỉ thấy Lý Thanh Sơn cúi đầu hôn lên môi nàng, chỉ lướt nhẹ qua rồi nói bên tai nàng:

“Đợi khi trở về ta sẽ cho ngươi một món quà, tốt nhất ngươi nên ngẫm xem có thể đưa quà gì cho ta!”

Nhìn đôi tai nhọn không giống nhân loại của nàng, hắn không nhịn được mà nhẹ nhàng liếʍ lên khiến toàn thân nàng run rẩy.

Ánh mắt tràn ngập tính xâm lược nhìn khuôn mặt tinh xảo của nàng, sau đó lướt qua bộ ngực mềm mại cao vυ"t, rồi đến vòng eo mảnh mai và cuối cùng là đôi chân thon dài thẳng tắp. Tuy vóc người nàng không đạt đến cấp độ khiêu gợi như Dạ Lưu Ba, nhưng lại có điểm đặc biệt làm lòng người rung động. Đó là khí chất cao quý tự tin, thứ càng dễ dàng khơi gợi du͙ vọиɠ chinh phục của nam nhân hơn.
Dạ Lưu Tô cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên trả lời như thế nào. Nàng không biết quà của hắn là gì, nhưng biết rõ thứ hắn muốn là gì. Nàng chỉ biết tự nói với mình là nàng không thể từ chối hắn, đây là sự hi sinh cho lý tưởng, dù không muốn thừa nhận nhưng lòng nàng cũng đã hơi rục rà rục rịch.

Bình Luận (0)
Comment