Chương 912: Tức Giận - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 912: Tức Giận
Lúc này Lý Thanh Sơn mới thấy rõ, hóa ra là con nhện sắc nhọn kia lao lên. Chiếc chân nhọn đâm tới, u quang lóe lên, hiển nhiên trong đó có độc tố trí mạng, chỉ là một chiêu mà đã khiến lòng hắn nảy sinh báo động cấp.
Dù nói là chậm lại nhưng cũng chỉ là chậm đến mức để hắn thấy rõ, chứ thực tế thì tốc độ vẫn mau kinh người. Khi Chu Hậu La Ti rót yêu khí thâm độc vào, Linh Quy Huyền Giáp cứng rắn không thể phá vỡ lại mỏng manh như tờ giấy.
Kiếm pháp ác liệt của Phó Thanh Khâm hay sấm sét đáng sợ của Chu Thông cũng đều phải thua kém, mà đây còn chỉ là một đòn bình thường của Chu Hậu La Ti mà thôi.
Linh Quy Huyền Giáp chỉ còn ba tầng, cuối cùng chiếc chân nhện kia cũng thành nỏ mạnh hết đà, tốc độ bắt đầu trì trệ.
Yêu tướng ngăn chặn đòn tấn công của yêu soái mà chỉ dựa vào thiên phú thần thông thực sự là chuyện đáng để kiêu ngạo, nhưng trong lòng Lý Thanh Sơn cũng chẳng nhẹ nhõm gì.
“Tuy Linh Quy Huyền Giáp miễn cưỡng ngăn cản được, nhưng tiêu hao yêu khí quá kịch liệt, chả chặn được bao nhiêu thì cũng sẽ tiêu hao hết yêu khí toàn thân, vậy thì thật sự sẽ thành cừu con đợi làm thịt mất.”
Mà vào lúc này, lại có bảy chiếc chân giống hệt chiếc kia nhô ra ở phía sau Chu Hậu La Ti, sau đó hóa thành bảy cái bóng đen mà đâm về phía hắn.
Lý Thanh Sơn khoanh hai tay bảo vệ chỗ yếu, không dám tiếp tục dùng Linh Quy Huyền Giáp nữa. Đây chính là sự bất đắc dĩ khi chênh lệch một tầng cảnh giới, dù có thiên phù thần thông mạnh mẽ nhưng cũng không dám sử dụng.
Những tia máu bắn tung tóe rồi biến thành màu đen xanh ở giữa không trung. Hai vai, hai tay, đùi và đầu gối của Lý Thanh Sơn đều có thêm tám vết thương sâu, Ngưu Ma Luyện Bì cũng suýt chút nữa bị xé rách.
Chu Hậu La Ti cũng không hài lòng với thành quả chiến đấu này, vì nàng vốn định chặt đứt tứ chi của Lý Thanh Sơn sau đó hành hạ hắn, nhưng độ cứng cỏi của da hắn thật sự đáng ngạc nhiên đấy.
Chẳng qua, kết quả vẫn là thế.
Độc tố truyền vào thân thể Lý Thanh Sơn theo vết thương, cấp tốc lan tràn tựa như vật sống, rồi hòa tan vào da thịt, huyết nhục và xương cốt của hắn.
“Trấn!”
Lý Thanh Sơn quát khẽ một tiếng, linh quy yêu đan tỏa ra thần quang sáng ngời như nước trấn áp độc tố, ngăn cản nó lan ra rồi ép nó ra khỏi thân thể.
Tám tia máu độc bắn ra, một tia rơi xuống bên dưới Chu Võng thành, trong nháy mắt đã ăn mòn ra một cái hố to, có thể thấy được độc tố mạnh thế nào.
“Chấn!”
Lý Thanh Sơn giương hai tay lên, hét một tiếng rồi đánh một quyền về phía mặt Chu Hậu La Ti, tuyệt địa phản kích*.
*phản công trong tình huống đường cùng, được ăn cả ngã về không.
Chu Hậu La Ti lùi về sau một bước, tuy nhiên không phải do sợ uy lực một quyền này của hắn, mà là không muốn bị hắn đánh trúng mà thôi. Nhưng nàng lại là người lui về sau một bước trước trong trận chiến này, điều này càng khiến nàng tức giận hơn.
Lý Thanh Sơn vốn không nghĩ nắm đấm này có thể trúng Chu Hậu La Ti, y như rằng một quyền kia nổ ầm trong hư không, sức mạnh chấn động của Ngưu Ma gào thét mà ra.
Trong hư không giữa họ, sóng chấn động xé rách từng vết nứt, cắt đứt tơ nhện và lan tràn về phía Chu Hậu La Ti mà không hề làm tổn thương đài cao dưới chân.
Sau khi tu thành Ngưu Ma tầng thứ tư, thần thông Ngưu Ma của Lý Thanh Sơn cũng đạt được bước tiến mới, trở thành thần thông công kích mạnh nhất của hắn.
“Đây là sức mạnh gì?!”
Chu Hậu La Ti cảm thấy da thịt bị đâm đau nhói tựa như muốn nứt ra. Trong nháy mắt, da thịt trắng như tuyết của nàng đã biến thành màu xám bạc, lóe lên màu sắc của kim loại.
Đòn tấn công mạnh nhất của Lý Thanh Sơn chỉ để lại những vết nứt nho nhỏ trên người nàng, tựa như đồ sứ bị nứt vậy.
Vết thương như vậy chẳng đáng là gì với nàng, trong nháy mắt đã khôi phục như lúc ban đầu, nhưng nó cũng khiến nàng hoàn toàn tức giận. Nàng rít gào một tiếng, vì dẫu sao thì chuyện bị yêu tướng dưới quyền đánh bị thương và bức lui vẫn là một nỗi sỉ nhục lớn lao.
Chu Võng thành hơi rung chuyển, vô số đá vụn rỡ xuống, đầu Lý Thanh Sơn cũng ong ong chói tai.
Tất cả Dạ Du Nhân còn ở lại trong thành đều che tai lại, chống chọi nhờ vận may. Ai mà thực lực yếu kém thì trực tiếp toi mạng do thất khiếu chảy máu, còn những Dạ Du Nhân khác thì không dám ở lại, cuống cuồng chạy ra bên ngoài.
Nửa thân trên của Chu Hậu La Ti vẫn duy trì hình người, còn nửa thân dưới thì đã hóa thành con nhện, toát ra vẻ đẹp quỷ dị khủng bố tựa như một cỗ máy gϊếŧ chóc tinh vi, cánh tay màu bạc giương ra, tư thế chực chờ nhào lên.
Chu Hậu La Ti biến mất rồi, Lý Thanh Sơn chỉ nhìn thấy chiếc váy dài quết đất màu đỏ tươi uốn lượn như lửa.
“Nhanh quá, ngày càng nhanh rồi! Suýt nữa thì quên nàng cũng là yêu quái loại côn trùng, thể phách cường hãn quật cường.”
Lý Thanh Sơn giương hai cánh lên bay vọt về phía sau, lơ lửng giữa hư không, vừa giơ tay phải vừa to giọng nói:
“Chờ đã!”
Thân hình Chu Hậu La Ti hiện ra, ngừng lại ở bên đài cao, con ngươi đỏ như máu nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn không có một chút cảm xúc nào của con người, đó là ánh nhìn chết chóc của kẻ săn mồi dành cho con mồi của mình.
“Ngươi không thể gϊếŧ ta, ngươi không thể phá hủy giới luật của yêu tộc!”