Chương 913: Đánh Cược - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 913: Đánh Cược
Lý Thanh Sơn nói tựa như hối hận rồi, dù giống kẻ sắp chết vùng vẫy nhưng trên mặt hắn chẳng có chút sợ hãi nào, mà thấp thoáng là vẻ hưng phấn.
“Ta sẽ không gϊếŧ ngươi, ta sẽ hành hạ ngươi thật hung ác khiến người sợ hãi và tuyệt vọng, sống không bằng chết!”
Trên khuôn mặt màu xám bạc của Chu Hậu La Ti hiện ra nụ cười châm biếm độc ác, tựa như một chiếc mặt nạ tinh xảo.
“Chỉ muốn khiến ta sống không bằng chết thôi sao? Như vậy thì ngươi sẽ thỏa mãn sao?”
Lý Thanh Sơn cười nói.
“Ngươi muốn nói gì?”
Chu Hậu La Ti hơi nghi hoặc.
“Chẳng phải ta đã nói từ lâu rồi sao? Hiện tại, ta nhận lời mời của ngươi.”
Lý Thanh Sơn cất bước tiến lên, đi tới một khoảng cách cực kỳ nguy hiểm, vươn tay phải ra với Chu Hậu La Ti tựa như nữ yêu trong truyền thuyết thần thoại.
Chu Hậu La Ti hiếu kỳ nên cũng không tiến hành công kích, đưa hắn vào chỗ chết ngay lập tức. Bỗng nhiên nàng hiểu rõ ý của hắn nên đã hóa thành hình người, da thịt khôi phục màu trắng như tuyết. Sau đó nàng vươn tay nâng cằm Lý Thanh Sơn lên, đôi môi màu đỏ tươi hiện ra nụ cười quyến rũ đầy máu tanh.
“Ngươi đúng là một hài tử lớn mật, có điều cũng rất hợp với khẩu vị của ta!”
“Khẩu vị” mà nàng nói hoàn toàn là ý trên mặt chữ.
“Có lẽ, ta chỉ muốn hưởng lạc một lần trước khi chết.”
Lý Thanh Sơn cười ha hả, ôm lấy vòng eo thon thả của nàng rồi bế ngành lên, bước lên đài cao và đi về phía tẩm cung.
Chớp mắt một cái, kẻ thù một mất một còn tròn trận chiến ác liệt đã biến thành tình nhân thân mật, nhưng không phải vở kịch máu chó mang tên “vì yêu sinh hận”, mà là đẩy sự thù địch lẫn nhau lêи đỉиɦ cao, ẩn chứa sát cơ đáng sợ nhất.
Giới luật yêu tộc không được tàn sát lẫn nhau cũng không phải là tuyệt đối, tập tính của mỗi người càng vượt trên cả giới luật. Chu Hậu La Ti bẩm sinh đã có tập tính gϊếŧ chết hoặc nuốt chửng phối ngẫu, nếu Lý Thanh Sơn chủ động giao hoan với nàng thì sẽ trở thành đối tượng phải gϊếŧ của nàng, dù là Mặc Hải Long Vương cũng không thể nào trách tội được.
Hãy để ta cho ngươi một lý do phá vỡ giới luật và gϊếŧ chết ta!
Lý Thanh Sơn thầm nghĩ, vừa đi qua thì đài cao cũng ầm ầm đổ sụp xuống, tựa như cắt đứt đường lui. Mà phía trước chính là sào huyệt tối tăm âm u của Chu Hậu.
Những trận chiến bình thường đã không còn giá trị đối với Hổ Ma nữa, dù đã nuốt yêu đan của Cường Thạch nhưng tác dụng mà thứ ngoại vật này mang đến cũng cực kỳ có hạn.
Chỉ có chiến đấu, chiến đấu sống và chết, chiến đấu như điên cuồng thì mới có thể làm cho Hổ Ma trở nên hưng phấn và giải phóng sức mạnh chân chính.
Nếu hắn không thể đột phá Hổ Ma tầng thứ tư, vậy thì cơ hội hắn trốn thoát khỏi bàn tay của Chu Hậu sẽ nhỏ bé đến đáng thương, khả năng cao sẽ trở thành đồ ăn của Chu Hậu, vạn kiếp bất phục.
Nhưng khi hắn quyết định gánh vác lời hứa nặng trĩu rằng sẽ lên chín tầng trời thì chắc chắn hắn không thể trốn tránh nữa, không thể cẩn thận từng li từng tí, từ từ tiến lên một cách an toàn, mà chỉ có nhanh chân tiến về phía trước, tìm đường sống trong chỗ chết.
Tất nhiên Chu Hậu cực kỳ đáng sợ, nhưng nếu so sánh với những kẻ địch kia của Ngưu ca thì e rằng chỉ là một con nhện nhỏ mà thôi!
“Nhớ kỹ, đừng cúi đầu trước bất kỳ ai hay bất cứ thứ gì, vì ngươi từng cưỡi ở trên lưng ta.”
Trong lòng Lý Thanh Sơn tràn đầy hào hùng, một chút hoảng sợ và sầu lo đều tiêu tan sạch, trong nháy mắt khi tiến vào cửa lớn, lòng hắn sinh ra một suy nghĩ kỳ quái:
“Quỳnh Chi, đừng trách ta, đây là lần nɠɵạı ŧìиɧ để đánh cược tính mạng!”
…
Bách Gia kinh viện, trên Nhân Tâm đảo, trong gian phòng bị tầng tầng lớp lớp trận pháp màu trắng bao phủ.
Đây là một gian phòng hoàn toàn đóng kín, không có cửa cửa, ngoài một chiếc giường thì cũng không có một vật dụng gì. Sáu mặt đều là vách tường trắng như tuyết, phù văn tia chớp chồng chất ẩn hiện.
Có điều, tác dụng của những những pháp phù văn này cũng không phải là để gϊếŧ người hay vây nhốt, mà là để chữa trị.
“Kiếm của ta, kiếm của ta!”
Phó Thanh Khâm giật mình tỉnh giấc từ cơn hôn mê, hai tay vung vẩy lung tung như muốn nắm chặt cái gì đó.
Hắn vừa mơ một cơn ác mộng, hắn đã đánh mất một đồ vật cực kỳ quan trọng ở trong ác mộng, nếu có thể thì hắn tình nguyện dùng tình mạng mình để đổi lại thứ kia.
“Đứt rồi.”
Như Tâm khoanh tay đứng nhìn, thẳng thắn nói, sau đó bị Hoa Từ lườm một cái.
Vì là hai người có y thuật cao nhất ở Thanh Hà phủ, nên họ phụ trách chữa trị cho Phó Thanh Khâm. Thương thế của Phó Thanh Khâm cũng không quá nặng. Đối với người bình thường thì bất kể là nội tạng bị thương hay là đứt gãy xương cốt cũng đều là vết thương trí mạng.
Nhưng với tu hành giả mà nói thì có thể chữa trị một cách ung dung. Mà phần lớn những vết thương này không phải bắt nguồn từ Nguyệt Ma, mà là khi hắn sử dụng kiếm tâm, thân thể bị Thanh Khư kiếm sử dụng quá độ nên mới thế.
“Đứt rồi?”
Hai chữ đơn giản của Như Tâm khiến Phó Thanh Khâm như bị sét đánh, tự lẩm bẩm.
Những ký ức không thể nào tiếp nhận dần dần hiện về trong tâm trí.
Ác mộng trở thành sự thật!