Chương 914: Không Vừa Mắt - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 914: Không Vừa Mắt
“Phó đạo hữu, binh khí bản mệnh của ngươi bị hủy, tâm thần bị thương, nếu tĩnh dưỡng khôi phục thì tu vi sẽ không bị thụt lùi quá nhiều, vẫn duy trì được tu vi Trúc Cơ.”
Tuy Hoa Từ vừa đen vừa gầy, dung mạo không có gì đặc biệt, giọng nói cũng hơi lạnh lẽo, có điều lại có sức mạnh vồ về lòng người.
“Chẳng qua cũng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ bình thường, hơn nữa còn là Trúc Cơ sơ kỳ, tiếp tục quản lý Tru Minh Yêu là điều không thể.”
Khuôn mặt Như Tâm trắng nõn như ngọc, dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần, giọng nói lại càng mềm mỏng nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra thì khắc cốt ghi tâm.
Hoa Từ đã chẳng còn muốn lườm nàng nữa, vẫn kiên trì trấn an:
“Đảm bảo được tính mạng và tu vi đã được coi là may mắn trong bất hạnh, người không cần lo lắng về những vật ngoài thân khác, không có lợi cho sự hồi phục của thân thể.”
Như Tâm nói tiếp:
“Nhờ có Nguyệt Ma hạ thủ lưu tình, tha cho cái mạng nhỏ của ngươi, phải cố gắng quý trọng mới phải chứ.”
…
Phó Thanh Khâm tựa như đạng dạo quanh ở thiên đường và địa ngục, nghe Hoa Từ nói xong thì biểu cảm dịu đi một xíu, nhưng nghe Như Tâm nói xong thì lại tức giận sôi sùng sục.
“Ngươi còn nói bậy nữa thì đi ra ngoài cho ta!”
Hoa Từ quát lớn.
“Ta chỉ giúp hắn hiểu rõ tình hình, chấp nhận hiện thực, đó gọi là liệu pháp kíɧ ŧɧíɧ. Hắc lão à, ngươi đừng hung dữ, hiện ta chúng ta đều là tu sĩ Trúc Cơ đó!”
Sắc mặt Hoa Từ càng đen hơn, nhưng trông dáng vẻ khá là bất lực, đành xin lỗi với Phó Thanh Khâm:
“Phó đạo hữu, đệ tử của ta nói chuyện toàn không xuôi tai như vậy, ngươi chớ để trong lòng.”
Như Tâm nhẹ nhàng thở dài:
“Nói chung là yên tâm dưỡng thương đi! Dù sao cũng không còn Thanh Khư kiếm, đời này của ngươi chẳng còn hi vọng gì.”
Ánh mắt Phó Thanh Khâm đờ đẫn nhìn vách tường trắng như tuyết ở phía trước, sắc mặt biến đổi muôn nghìn dáng vẻ, nhớ lại những chuyện đã xảy ra mà càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng đau, thế là phun một ngụm máu tươi, rồi ngã ra giường hôn mê bất tỉnh.
“Lần này ngươi hài lòng rồi chứ.”
Hoa Từ nhanh chóng bắt mạch cho Phó Thanh Khâm, xác định hắn chỉ tức giận công tâm thì mới yên lòng.
“Nhân loại thật là yếu đuối mà!”
Như Tâm yếu ớt cảm khái.
“Vì sao ngươi kíɧ ŧɧíɧ hắn như vậy?”
Hoa Từ lấy làm kỳ lạ, hắn biết rõ Như Tâm không phải người thích nói lời hay, có điều cũng rất ít khi chĩa mũi nhọn vào người khác như vậy. Đặc biệt là với người lạ thì càng có chừng mực hơn, cùng lắm chỉ nói hai câu vui đùa là xong.
“Nhìn hắn không vừa mắt mà thôi.”
Như Tâm nhún vai một cái, xoay người lại rồi vung tay lên, một cánh cửa lập tức xuất hiện trên bức tường trắng như tuyết.
Ngoài của có một đám tu sĩ Tru Yêu Minh đang đợi, vừa thấy Như Tâm thì họ lập tức xông lên, mồm năm miệng mười hỏi:
“Phó đạo hữu sao sao?”
“Vết thương thế nào? Có tổn hại tu vi không?”
“Chư vị cứ yên tâm, thương tích của Phó đạo hữu không có gì đáng ngại, chỉ có điều binh khí bản mệnh bị tổn hại, tâm thần tổn thương nên cần tĩnh dưỡng, tạm thời vẫn không nên quấy rầy hắn. Hiện tại ta phải về động phủ, đặc biệt tập hợp vài vị thuốc an thần dưỡng tâm cho hắn.”
Như Tâm dịu dàng cúi người, ngữ điệu ôn hòa, giọng điệu dịu dàng, quả thật là nữ tử thân thiện dịu dàng nhất thế gian.
“Mau chóng thông báo cho Tàng Kiếm cung!”
“Đã thông báo rồi, có điều vẫn chẳng có hồi âm.”
“Yêu ma gan to bằng trời, dám phá hủy Thanh Khư kiếm - một trong mười danh kiếm, Tàng Kiếm cung tuyệt đối không giảng hòa đâu.”
“Tàng Kiếm cung gia nghiệp to lớn, không cần chúng ta nhọc lòng, thay vào đó hãy suy nghĩ xem chúng ta nên làm gì bây giờ! Không còn Thanh Khư kiếm thì hắn cũng chỉ là một hậu bối tuổi trẻ mà thôi, còn chủ trì đại cục thế nào được.”
“Ta thấy Nguyệt Ma hoàn toàn chẳng muốn đấu với chúng ta, nếu không thì đã đưa chúng ta vào chỗ chết rồi. Nếu vậy thì chiến tranh sẽ không tiếp tục nữa, chúng ta có nhiều đệ tử như vậy, cũng không thể nán lại Vân Hà phái mãi.”
“Đúng đấy, chúng ta là tu hành giả, vốn nên chuyên tâm tu hành, tìm kiếm trường sinh đại đạo, tội gì phải đấu tranh không ngớt tựa như phàm nhân. Hay là giảng hòa với yêu tộc đi!”
“Giảng hòa? Ngươi muốn làm kẻ phản bội à!”
“Ai là kẻ phản bội? Ngươi nói rõ cho ta xem nào!”
“Họ vốn muôn vàn mâu thuẫn, xung đột không ngừng, chỉ là bị cưỡng ép hợp tác với nhau. Hiện tại không còn Phó Thanh Khâm không chế nên lập tức chia năm xẻ bảy, nảy sinh những suy nghĩ khác thường. Đừng nói khai chiến với yêu tộc, không tự đánh lẫn nhau đã là không tệ.”
Như Tâm suy nghĩ như vậy, vừa đi xuyên qua hành lang thì tiếng bàn luận cũng dần biến mất. Nàng đi ra bên ngoài, trời mưa dầm liên miên, sóng đánh chập trùng trên Long Xà hồ, các đảo của Bách Gia đều mờ mịt trong màn mưa bụi.
Dõi mắt nhìn ra xa, Vân Hư đảo như ẩn như hiện, chỉ nghe nàng thì thầm cực nhỏ:
“Nguyệt Ma, Bắc Nguyệt...Lý Thanh Sơn?”
Có nhiều linh thảo quý giá đến kinh người, có mối liên quan mật thiết đến cái chết của Phi Long trưởng lão, biểu hiện sau khi uống Vong Thủy...và mãi đến hiện tại hắn vẫn chưa từng xuất hiện.
Rất nhiều manh mối quấn quýt lấy nhau, hình thành nên một đáp án vô cùng sống động, nhưng nàng không tiếp tục suy nghĩ kỹ thêm.
Ai không có bí mật chứ? Cần gì phải nghiên cứu sâu?
Ta lại không phải nữ nhân của hắn.