Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 915 - Chương 915: Sở Thiên Đột Phá

Chương 915: Sở Thiên Đột Phá - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 915: Sở Thiên Đột Phá


“Đó là cái gì?”

Đúng vào lúc này, Như Tâm chăm chú nhìn về phía trước, chỉ thấy một đạo hào quang năm màu phá không mà lên từ phía Tranh Minh đảo, sau đó phóng như bay đến bầu trời Vân Hư đảo, xoay chuyển vài vòng rồi bỗng thay đổi phương hướng và bay về nơi nàng đang đứng.

“Như Tâm!”

Thần quang năm màu rơi xuống Nhân Tâm đảo, từng mảng ánh sáng tản đi, thân thể Sở Thiên hiện ra, tràn ngập kiêu ngạo và tự tin, còn vừa mỉm cười khẽ vừa nhìn Như Tâm đầy thâm tình, sau đó gọi tên nàng.

“Sở Thiên?”

Đôi lông mày thanh tú của Như Tâm hơi nhếch lên.

“Ta đột phá Trúc Cơ thành công rồi!”

Sở Thiên ưỡn ngực ngẩng đầu, khí thế trào dâng, ánh sáng năm màu lưu chuyển trên thân, không khác gì một con gà trống lớn kiêu ngạo.

“Há, chúc mừng.”

“Thực ra, cho đến bây giờ ta vẫn biết sư tỷ rất có thiện cảm với ta, có điều ta biết ta chỉ là một Luyện Khí sĩ, một nam nhân nhỏ yếu không xứng với ngươi. Hiện tại, Sở Thiên ta đồng ý tiếp nhận tình cảm của ngươi, ta sẽ bảo vệ ngươi mãi mãi!”

Sở Thiên thâm tình chân thành nói.

“Chuyện này…”

Trước nay Như Tâm vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng, giờ phút này lại chẳng nói được lời nào, cảm giác tựa như bị thiên lôi của Chu Thông đánh trúng vậy.

“Tuy rằng ta có rất nhiều nữ nhân, nhưng ta đều thật lòng thật dạ với các ngươi. Ta sẽ đối xử với mọi người bình đẳng, vì các ngươi đều là những nữ tử mà ta yêu mến nhất!”

“Chuyện này…”

Như Tâm vốn tưởng sau khi trải qua nhiều lần bị Lý Thanh Sơn đả kích thì Sở Thiên sẽ từ từ thành thục, nhưng giờ phút này nàng mới nhận ra bản thân thật sự quá ngây thơ.

Tu hành giả trên Nhân Tâm đảo rất đông đúng, lúc này mọi người đều đến vây xem.

Như Tâm thực sự cảm thấy xấu hổ sâu sắc thay cho Sở Thiên, cảm giác như đứng đống lửa như ngồi đống than, hoàn toàn không dám lên tiếng, tựa như nếu tiếp lời hắn thì sẽ bị lôi vào tình cảnh xấu hổ không kém. Như Tâm thật sự bị đánh bại rồi.

“Nếu lời lẽ của Lý Thanh Sơn sắc bén bằng một nửa tên này, ta quyết sẽ không tiếp tục đấu võ mồm với hắn!”

“Ta biết đều là do Lý Thanh Sơn, vì hắn không biết xấu hổ dây dưa với ngươi, ngăn cách hai chúng ta. Ta sẽ chứng minh với ngươi rằng, nếu so sánh với thiên tài Sở Thiên này thì Lý Thanh Sơn kia chỉ là một kẻ rác rưởi không đáng nhắc đến mà thôi!”

Sở Thiên thấy Như Tâm “do dự” thì lập tức nhạy cảm phát hiện ra chỗ có vấn đề, đó chính kẻ thù lớn của hắn Lý Thanh Sơn!

Hắn vừa xuất quan thì đã lập tức đến Vân Hư đảo tìm Lý Thanh Sơn. Dù mới đột phá Trúc Cơ thành công, nhưng vì hắn tu luyện Ngũ Hành Đại Thủ Ấn nên thực lực đã vượt trên tu sĩ Trúc Cơ bình thường, hắn cũng tự tin mình có thể báo thù rửa nhục.

Lần này thấy Như Tâm biểu hiện như thế thì thù mới hận cũ đều bùng lên trong lòng, nổi giận đùng đùng.

“Ta biết hắn ở đâu!”

Sở Thiên triệu tập thần quang năm màu, phá không mà đi.

“Này, chờ đã!”

Như Tâm nghĩ nếu phán đoán của mình không sai thì khả năng cao hắn không ở trong động phủ, nếu bị người có lòng biết được thì có thể sẽ nảy sinh hoài nghi mất.



“Nguyệt Ma mạnh như vậy, hiện tại Thanh Khư kiếm đã gãy, Lôi Cức kiếm bị mất, Thanh Hà phủ còn có người nào chống chọi được đây?”

Một đám tu sĩ Trúc Cơ của Bách Gia kinh viện tụ tập nghị sự trên Tranh Minh đảo, ai nấy cũng đều cúi đầu ủ rũ. Ưu thế được xây dựng sau ba năm ác chiến, giờ lại không còn chút gì, bóng người tóc tím mắt đỏ kia tựa như một ngọn núi đè nặng trong lòng mọi người.

“Có lẽ hoàn toàn không cần chống chọi, ta thấy Nguyệt Ma vẫn chưa chủ động trở thành địch của chúng ta, chỉ nhắm vào Tru Yêu Minh thôi. Ta thấy dù hắn ở trong yêu tộc, nhưng cũng không phải không thể bàn chuyện!”
Liễu Trường Khanh vuốt bộ râu dài, bây giờ hắn cực kỳ có thiện cảm với Nguyệt Ma. Nguyệt Ma vốn có thể dốc sức gϊếŧ chóc, nhưng lại không ngại làm trái lệnh Chu Hậu mà buông tha cho họ, có thể coi đây là biểu hiện của sự cầu hòa.

Mà câu nói “ngàn lay vạn chuyển xương còn cứng, bất kể gió tây nam bắc đông” thực sự vô cùng dũng cảm. Đừng nói yêu quái, đám đệ tử Nho gia của hắn cũng chẳng có mấy người có thể làm ra câu thơ như vậy. Tuy hắn là yêu tộc nhưng cũng đáng để kính nể.

Đương nhiên, nếu không có sức mạnh to lớn làm nền tảng, dù Nguyệt Ma có lôi ba trăm bài thơ Đường hay nhất ra thì cũng đừng mong khiến Liễu Trường Khanh nảy sinh suy nghĩ như thế.

“Ta đồng ý với cái nhìn của Tri phủ đại nhân, thực ra dù yêu tộc và nhân tộc không thể chung sống hòa bình thì cũng chưa chắc phải đồng quy vu tận, ầm ĩ đến chết không thôi. Tựa như Vụ Châu hiện tại, thực ra liên minh chư vương đã chẳng còn lại chút gì từ lâu, nhưng lại hình thành một trật tự mới trong khi tranh đấu, không mở rộng chiến tranh toàn diện như chúng ta.”
Thánh tổ Hoàng đế bình định thiên hạ còn yêu tộc cùng hợp lực, Thập Phương Yêu Vương vốn là do Thánh tổ Hoàng đế khâm phong, ngang hàng với vương vị chư hầu tám châu. Ưng Thần đại nhân còn là thống soái tối cao của Ưng Lang vệ, lẽ nào lại dám đến Long Châu gây rắc rối với vị kia sao? Chém gϊếŧ yêu ma khắp thiên hạ vốn là lý tưởng vô căn cứ, không thể thực hiện.”

Bình Luận (0)
Comment